Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 260 - Chương 260: Trêu Chọc Mộ Tuyết

Chương 260: Trêu Chọc Mộ Tuyết Chương 260: Trêu Chọc Mộ Tuyết

Lúc này Hứa Phương cũng lấy ra một quyển công pháp, nói:

"Chúng ta không có gì lấy ra được. Đây là công pháp và tâm đắc của ta trong mấy năm qua, ngươi nhận lấy đi, xem như quà tạ lỗi. Nếu sau này có chuyện gì cần vợ chồng ta giúp, cứ việc nói, xem như quà cảm ơn cho chuyện lần này."

Vãn Nguyệt ngây người nhìn tất cả những thứ này, dù thế nào nàng cũng không ngờ được mình nhận được nhiều đồ như vậy.

Công pháp tâm đắc này chính là vô giá đấy.

Nhất là tâm đắc của một vị thất giai nhập đạo, đúng là có thể gặp không thể cầu.

Chuyện càng làm cho nàng không ngờ được là nàng dường như có thể mời hai vị tiền bối ra tay vô điều kiện.

Điều này càng thái quá hơn.

Đương nhiên, trước mắt quan trọng nhất là nàng lấy được tâm đắc của Bách Linh Thuật.

Hơn nữa, tiền bối Nghiên Như là thiên tài thật sự, nàng lại có thể phát hiện ra cảnh giới một bông hoa một thế giới.

Tâm đắc này đơn giản là một món quà lớn siêu cấp đối với tông môn của các nàng.

Mà nàng chỉ làm công cụ cho người ta lại nhận được những điều này.

Sau đó, nàng nhớ tới chuyện lần trước Sơ Vũ nói với nàng, làm tay chân lại có lợi ích hơn nhiều.

Lúc đó, nàng còn khinh thường, đường đường là tu chân giả tam giai lại có thể làm tay chân cho người ta.

Bây giờ nghĩ lại, là tầm nhìn của nàng hạn hẹp, hơn nữa có lẽ Sơ Vũ chính là làm tay chân cho Đông Phương Hạo Nguyệt này.

Thu hoạch này đúng là đáng sợ đến cực điểm.

Sau đó Vãn Nguyệt nhận đồ, thật ra nàng từ chối nhưng không được.

Chờ nói rõ tất cả mọi chuyện, đám người Hứa Phương lại dẫn theo con gái bọn họ quay về.

Đương nhiên, Sơ Vũ và Vãn Nguyệt cũng đi theo.

Trời đã tối, bọn họ phải ở lại đây một đêm.

Lục Thủy không đi, hắn ở lại trên ngọn núi này đọc sách.

Ánh trăng tương ở đây tương đối sáng, thích hợp để đọc sách.

Sau một lúc lâu, Lục Thủy cảm giác phía chân trời sáng lên.

Trời đã sáng.

Lúc này Lục Thủy mới khép Thiên Địa Trận Văn lại. Hắn nhìn mặt trời mọc, muốn chụp một tấm ảnh cho Mộ Tuyết xem, nói cho nàng biết mặt trời mọc trên Đông Lâm Sơn cũng rất đẹp.

Chỉ là vừa lấy điện thoại di động ra, hắn đã để lại chỗ cũ.

Chờ đi.

Nếu chẳng may quét được thiện cảm sẽ xui xẻo.

Lúc này, Chân Võ bưng một đĩa quả mâm xôi màu xanh qua.

"Thiếu gia, đây là do vị tiền bối kia đưa tới, nói là mâm xôi xanh tươi, rất ngọt đấy." Chân Võ nói.

Lục Thủy nhìn quả mâm xôi xanh tươi mọng, sau đó cầm lấy một quả lớn nhất.

Hắn do dự một lúc mới chụp tấm ảnh, sau đó gửi cho Mộ Tuyết, thuận tiện kèm thêm một câu:

"Mộ tiểu thư muốn ăn không? Rất ngọt."

Chờ giây lát, Lục Thủy nhận được tin tức.

Chính là tin tức Mộ Tuyết gửi lại:

"Lục thiếu gia muốn mang tới cho ta sao?"

Lục Thủy bấm điện thoại, sau đó nhắn tin cho Mộ Tuyết:

"Cũng không phải. Ta chỉ muốn hỏi Mộ tiểu thư mà thôi, vậy không làm phiền Mộ tiểu thư nữa."

Sau khi nhắn lại cho Mộ Tuyết xong, Lục Thủy có thể tưởng tượng Mộ Tuyết ở bên kia chắc hẳn lại muốn bùng nổ rồi.

Nghĩ vậy, Lục Thủy lại ném quả mâm xôi xanh vào miệng, đúng là ngọt thật.

Do dự một lúc, Lục Thủy nhận lấy cái đĩa trong tay Chân Võ, sau đó phóng ra một đạo hàn băng, làm đông lạnh cả đĩa và mâm xôi xanh.

Cuối cùng Lục Thủy bỏ đĩa này vào trong pháp bảo trữ vật.

Chân Võ không hiểu tại sao thiếu gia nhà mình làm thế, nhưng không mở miệng hỏi thăm.

"Bọn họ có nói bao giờ lên đường trở về không?" Lục Thủy hỏi.

"Chắc phải tới buổi trưa. Vãn Nguyệt tiên tử đang tiếp nhận sự dạy dỗ của tiền bối Nghiên Như." Chân Võ nói.

Lục Thủy gật đầu, không để ý lắm. Lúc này Chân Linh vẫn đang hấp thu lực lượng, bọn họ về sớm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Đúng rồi thiếu gia, đám người Lạc Phong truyền tin tức tới, nói đã giải quyết một đồng môn tiếp đơn, cũng không có dấu hiệu đã bị lộ thân phận. Lạc Phong không nói tới quá trình cũng như cách làm." Chân Võ nói với Lục Thủy.

Lục Thủy cũng không để ý, chỉ gật đầu. Loại chuyện nhỏ nhặt này chẳng có gì hay để phải quan tâm.

"Bọn họ có đưa ra yêu cầu gì không?" Lục Thủy hỏi.

Đã gom góp được ba người, không dùng cũng hơi phí.

"Có, Lạc Phong hỏi, phải làm sao để hắn bước vào ngũ giai nhanh hơn." Chân Võ chuyển đạt lại yêu cầu của Lạc Phong.

Đơn giản như vậy à? Lục Thủy bất ngờ nói:

"Chỉ hỏi thôi? Không cần giúp hắn thăng cấp à?"

"Chỉ hỏi." Chân Võ gật đầu.

Đúng là cẩn thận, trong lòng Lục Thủy thầm nghĩ. |Nhưng nếu đối phương hỏi, hắn tất nhiên sẽ đưa ra đáp án.

"Bút giấy." Lục Thủy nói.

Chân Võ lập tức đưa bút giấy cho Lục Thủy, còn thuận tiện lấy ra cái bàn để Lục Thủy viết.

Nhìn thấy cái bàn, Lục Thủy liền sửng sốt.

Thao tác này. . . Đúng là tri kỷ.

Dẫn theo Chân Võ tới đây, quả nhiên là đúng rồi.

Lục Thủy ngồi xuống, sau đó bắt đầu viết.

Không bao lâu, hắn đã để bút xuống.

Lúc này, trên mặt giấy rõ ràng là một phù văn, phía dưới phù văn là một vài quan điểm.

Lục Thủy kiểm tra qua, lại đưa tờ giấy cho Chân Võ nói:

"Phù văn phía trên, bảo Lạc Phong quan sát lúc tu luyện là được. Đến lúc đó hắn sẽ phát hiện ra làm sao mới có thể đẩy nhanh tốc độ tiến giai. Trên đó còn có một vài cách dùng phối hợp giữa đan dược và linh vật. Ngươi bảo người trong nhà kho gom đủ, thuận tiện đưa qua, Lục gia không thiếu những vật này."

Chân Võ đồng ý, sau đó tò mò nói:

"Thiếu gia cảm thấy Lạc Phong phải mất bao lâu mới bước vào ngũ giai?"

"Nhanh hơn ngươi." Lục Thủy nhìn Chân Võ nói một câu.

Chân Võ cúi đầu không nói gì. Gần đây hắn tiến giai rất nhanh, nhưng tu vi của Lạc Phong vốn cao hơn hắn, nhanh hơn một bước là chuyện đương nhiên.

Đặc biệt còn được thiếu gia giúp đỡ.

Nhưng hắn cảm giác mình vẫn có thể nhanh chóng tiến vào giai tiếp theo, chắc chắn sẽ không kém quá xa.

Bọn họ luôn cảm thấy, chỉ cần ở bên cạnh thiếu gia, sẽ dễ dàng nhận được cơ duyên, hơn nữa còn đặc biệt phong phú nữa.

Lục Thủy nhìn Chân Võ. Hắn đại khái có thể đoán được Chân Võ đang suy nghĩ gì, sau đó mở miệng nói:

"Đừng nghĩ tới chuyện nhanh chóng tiến giai. Thời gian ngươi và Chân Linh ở tứ giai quá ngắn, tuy gần đây nhận được một vài cơ duyên, nhưng căn cơ của bản thân không đủ, nhanh chóng tiến giai chỉ làm các người dừng lại ở ngưỡng cửa ngũ giai, khó có thể tiến thêm, vững chắc một chút sẽ được hơn.

Đến lúc đó đạt tới tứ giai đỉnh phong, bước vào ngũ giai sẽ là chuyện nước chảy thành sông.

Lạc Phong khác với các ngươi. Hắn đã dừng ở tứ giai rất lâu rồi, căn cơ vững chắc, tiến giai nhanh hơn sẽ không có vấn đề gì, nhưng các ngươi lại không được. Hiểu chưa?"

Tuy Lục Thủy nói “nhanh”, nhưng có lẽ không giống với “nhanh” mà người bình thường hiểu được.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment