Chân Võ nghe Lục Thủy nói vậy, lập tức hiểu ra. Hắn hơi kinh hãi, mình suýt nữa bị cơ duyên làm cho đầu óc mê muội. Sau đó hắn gật đầu biểu thị đã hiểu rõ.
Thiếu gia nói rất đúng.
...
Trong Lục gia, Mộ Tuyết nghiến răng nhìn điện thoại di động. Vừa rồi, nàng suýt nữa đã bóp nát điện thoại.
Nếu không phải là đây điện thoại do Lục Thủy tặng, nàng đã đổi điện thoại di động mới.
Sáng sớm gửi tin nhắn cho nàng lại chỉ để chọc tức nàng.
Ấu trĩ.
"Mệt cho ta còn cao hứng một lúc lâu. Chờ hắn về, phải cho hắn nhìn chút nhan sắc vậy. Không thể kéo dài được nữa!"
Mộ Tuyết nhìn điện thoại, nàng cảm thấy bản tính Lục Thủy thật ti tiện, chỉ biết trêu tức nàng.
Mặc dù ở kiếp trước hắn thỉnh thoảng cũng sẽ bày trò này nọ trêu chọc nàng một chút, nhưng chưa từng phách lối như vậy.
‘Quả nhiên, vẫn là bởi vì hiện tại ta không thể ra tay với hắn.’ Mộ Tuyết trong lòng tự có đáp án nghĩ.
‘Nếu ta là nhà trai thì tốt rồi, khẳng định sẽ hung hăng khi dễ Lục Thủy một trận, sau đó không cần biết hắn có nguyện ý hay không, đoạt về nhà trước rồi lại nói.’
Mộ Tuyết nghĩ vậy, lại thở dài một tiếng, đáng tiếc, nàng là con gái.
Đương nhiên, nàng cũng không muốn làm con trai, con trai thì có gì tốt.
Là con gái tốt như vậy, có thể mặc váy xinh đẹp, có thể khiến Lục Thủy xem trọng dáng người mình, chủ yếu là có thể gả cho Lục Thủy, trở thành một người vợ đức hạnh.
Sau này còn có thể sinh con cho Lục Thủy.
Chỉ cần Lục Thủy không trêu tức nàng, thì nàng cũng sẽ không tự nhiên đi đánh Lục Thủy làm gì.
Mặc dù ở kiếp trước hai người thường xuyên đánh nhau, nhưng phần lớn đều là do Lục Thủy chọc nàng trước.
Bây giờ Lục Thủy lại như vậy chọc giận nàng, khiến nàng thật muốn đánh cho hắn một trận.
Mộ Tuyết vừa nghĩ vừa quơ quơ quả đấm nhỏ của mình, âm thầm nghĩ:
‘Má trái một đấm, má phải một đấm, lại cho thêm cái mũi một đấm đi.
Đúng rồi, trước tiên phải nhét tất vào trong miệng đã.’
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết liền đứng dậy, định đi vào nhà tìm một đôi tất xỏ vào.
Chỉ là nàng vừa mới đứng lên thì liền thấy Đinh Lương đi tới.
Trong tay đang bưng một bàn bồ đào.
“Tiểu thư, người muốn ăn trái cây không?” Đinh Lương hỏi.
Mộ Tuyết vốn không muốn ăn, nhưng rất nhanh lại nhớ ra cái gì đó.
Nàng đi đến trước mặt Đinh Lương, cầm một miếng bồ đào lên, hỏi:
“Đinh Lương, ngươi nhìn miếng bồ đào này thì nghĩ đến điều gì đầu tiên?”
Đinh Lương không hiểu lắm, nhưng vẫn trả lời:
“Không biết là chua hay ngọt?”
“Còn gì nữa không?” Mộ Tuyết bình tĩnh hỏi.
“Ở đâu ra?”
“Còn gì nữa không?”
“Có độc hay không?” Đinh Lương cẩn thận từng li từng tí nói.
Mộ Tuyết nhìn Đinh Lương một chút, sau đó bỏ miếng bồ đào vào trong miệng.
Người khác sẽ chỉ nghĩ tới mấy thứ thô thiển như này, riêng Lục Thủy khi nhìn thấy hoa quả, thứ đầu tiên nghĩ tới sẽ là nàng.
Quả nhiên Lục Thủy cũng giống như nàng vậy, trong đầu đều là đối phương.
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết liền xoay người đi vào trong phòng, bỏ qua cái mũi cho hắn vậy.
Đinh Lương không hiểu lắm, Đại Tiểu thư sao lại tự nhiên đi hỏi loại vấn đề này thế?
Vì sắp phải trở về, cho nên áp lực quá lớn chăng?
Nhưng cũng không có ai đêm hôm khuya khoắt đi tưới hoa nha.
Sau đó Đinh Lương liền ném vấn đề này ra sau đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Mộ Tuyết vừa mới đi vào trong phòng liền định tiếp tục đi tìm một đôi tất trông đẹp mắt một chút, nhưng qua mấy ngày nữa phải trở về rồi, cho nên tất cả đồ đạc đều đã được thu dọn gọn lại, giờ đi tìm không được tiện lắm.
Sở dĩ bây giờ còn chưa về là vì, một là đang đợi Lục Thủy quay lại, hai là Nhị Trưởng lão đang cho nàng thử vài phương thuốc giúp kéo dài tuổi thọ.
Bởi vì ở trong mắt người khác, nàng chính là một bộ dáng không có cách nào tăng cường tu vi, cho nên muốn để cho nàng và Lục Thủy có thể ở bên nhau lâu hơn thì tuổi thọ là cần thiết.
Lục gia không thiếu linh dược, chỉ sợ không có tác dụng.
Cũng may, vừa mới thí nghiệm không được bao lâu thì đã thấy có tác dụng.
Cái này khiến cho Nhị Trưởng lão và Đông Phương Lê Âm đều nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra cái này cũng có thể là không có tác dụng, chỉ là Mộ Tuyết không muốn khiến cho hai người lo lắng mà thôi.
Đương nhiên, vấn đề tuổi thọ này, nàng không cần phải lo lắng đến.
Khí Hỗn Nguyên của nàng đã thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của thời gian, chỉ cần nàng muốn thì đương nhiên sẽ có thể sống bao lâu cũng được, thời gian cũng sẽ không lưu lại vết tích gì trên người nàng.
Hiện tại nàng cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, vẫn có thể phát triển thêm nữa, cho nên không vội.
Không bao lâu sau, Mộ Tuyết tìm được một đôi tất trông khá đẹp, khi nàng đang muốn xỏ chân vào thì lại đột nhiên nhận được tín hiệu từ Chưởng môn Thiên Nữ.
Bên kia lại xảy ra chuyện gì rồi?
Gần đây nàng không chú ý đến Thiên Nữ tông mấy, cũng không đưa ra mệnh lệnh gì đối với Thiên Nữ tông, cho nên nếu không phải là có việc gì xảy ra thì Chưởng môn Thiên Nữ tông sẽ không tìm tới nàng.
Dù sao thì bộ dáng Chưởng môn Thiên Nữ tông mỗi lần đi tìm nàng đều như là phải đi lên pháp trường vậy.
Sau đó Mộ Tuyết ngồi xuống, kết nối tín hiệu với Chưởng môn Thiên Nữ.
Quả nhiên, Chưởng môn Thiên Nữ đang quỳ.
Nhưng Mộ Tuyết cũng không nhìn thấy có ngoại địch nào ở gần đó.
“Có chuyện gì sao?” Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Giọng nói từ phía bên kia lập tức truyền tới:
“Thần Nữ đại nhân, chúng ta đã tra ra được tung tích của Chiến Vô Ảnh kia, nhưng lại phát hiện hắn đột nhiên xuất hiện ở địa giới ma tu, cho nên hoàn toàn không tìm được tin tức lúc trước của hắn.
Chúng ta không dám tới gần hắn, hắn nhìn giống như là rất lợi hại, mặt ngoài tuy chỉ là một tứ giai nhưng trên thực tế, ma tu ngũ giai nhìn thấy hắn cũng đều tỏ về khách khách khí khí.
Đúng rồi, nghe nói gần đây hắn được xưng là thiên kiêu số một bên ma tu.
Nghe nói là thanh danh cũng vang dội không kém Lưu Hỏa bên chúng ta.”
Mộ Tuyết thật ra không biết thực lực của Chiến Vô Ảnh, cũng không biết thanh danh của hắn có lớn hay không, lúc nàng biết được thì chuyện này đã sớm kết thúc được rất nhiều năm rồi.
Lục Thủy khi đó rất ngốc, làm sao có thể biết được đối phương có thực lực như thế nào, không đúng, bây giờ Lục Thủy cũng vẫn ngốc, làm sao lại biết được thực lực của đối phương?
Chiến Vô Ảnh có cổ quái hay không không quan trọng, quan trọng là người này đã làm tổn thương Lục Thủy.
Về phần Lưu Hỏa, Mộ Tuyết hoàn toàn không để ý tới, thậm chí đến nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Không cần phải gấp gáp, từ từ sẽ đến, nếu như Chiến Vô Ảnh có liên quan đến chuyện pháp bảo lợi hại gì gì đó kia, cứ thông báo cho ta là được rồi.” Mộ Tuyết nói.
Chưởng môn Thiên Nữ lập tức gật đầu, sau đó ấp úng muốn mở miệng nói nhưng lại do dự.
“Nói đi.” Mộ Tuyết nói.
Chưởng môn Thiên Nữ cũng không đến mức làm loạn.
-----
Dịch: MB_Boss