Mộ Tuyết đã nói vậy, Chưởng môn Thiên Nữ tự nhiên không dám tiếp tục do dự nữa:
“Thần Nữ đại nhân có biết Họa Loạn Cổ Thành không?
Gần đây nghe nói Họa Loạn Cổ Thành lại xuất hiện, cho nên ta muốn vào xem.”
Mộ Tuyết nhíu mày, Họa Loạn Cổ Thành, đây là thành phố của Bất Tử Tộc, nghe nói nơi bắt đầu sự diệt vong của tộc này chính là Họa Loạn Cổ Thành.
Nhưng chân tướng rốt cuộc là gì, không có ai biết, không phải là không có người có thể đi vào Họa Loạn Cổ Thành, mà là không có người có thể tìm ra được chân tướng ở trong này.
Trên lý thuyết, chuyện Chưởng môn Thiên Nữ đi tới Họa Loạn Cổ Thành để tra tìm chân tướng cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, nhưng không phải Chưởng môn Thiên Nữ cũng không biết bản thân nàng là người Bất Tử Tộc sao?
“Tại sao lại muốn đến Họa Loạn Cổ Thành?” Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
“Là mẹ ta kể, người nói nếu một ngày nào đó ta có năng lực, có thể đi đến Họa Loạn Cổ Thành nhìn xem, nếu như năng lực không đủ, thì đừng đi, trừ khi có Thần Nữ đại nhân che chở.” Chưởng môn Thiên Nữ nói.
“Mẹ ngươi từng đi vào chưa?” Mộ Tuyết lại hỏi.
“Chắc là có, có thể là bởi vì có Thần Nữ đại nhân che chở, cho nên ta muốn hỏi Thần Nữ đại nhân một chút, liệu người có rảnh hay không, có thể che chở cho ta được hay không?” Chưởng môn Thiên Nữ lo lắng nói.
Đây là việc tư, nếu như Thần Nữ đại nhân tức giận, vậy nàng liền xong đời.
Nghĩ tới đây, Chưởng môn Thiên Nữ lại vô thức đạp đầu lạy ba cái.
Giống như là đang tế bái tiên tổ vậy.
“...”
Mộ Tuyết suy tư trong lòng, cũng không phải là không được, mà là nàng đã nghĩ xem trong Họa Loạn Cổ Thành có đồ vật gì nàng muốn không, tiện thể bảo Chưởng môn Thiên Nữ đi lấy luôn.
“Bên trong Họa Loạn Cổ Thành hẳn là có Điều Hòa Huyết Đề, giúp ta hái một ít mang về đi.” Mộ Tuyết nói.
Điều Hòa Huyết Đề Tử, cùng loại bồ đào linh quả, tác dụng tuy không lớn, nhưng cái thú vị chính là, sau khi ăn trái này xong, nó sẽ ở trong bụng mình nhảy loạn.
Điều hòa khí tức cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu.
Mộ Tuyết không định mang về cho Lục Thủy ăn, mà là để cho Nhã Lâm ăn.
Cho Trà Trà ăn cũng được, mấy đứa này chắc chắn sẽ thích.
Về phần Lục Thủy, bên trái ăn một đám là được rồi, lần này dù thế nào cũng không thể buông tha được.
Nhớ tới Lục Thủy, Mộ Tuyết liền khẽ cười.
Nàng lại muốn Lục Thủy, nhưng cố nhịn thêm một chút là được rồi.
Nửa năm sau, Lục Thủy đi đâu nàng có thể đi đó.
Đến lúc đó, da Lục Thủy dày hơn một chút, nàng liền có thể đánh thêm vài quyền, còn có thể cắn.
Chưởng môn Thiên Nữ khi nghe Mộ Tuyết nói xong liền sững sờ, nàng không phải là người ngu, chỉ cần một câu như vậy là có thể hiểu được ý tứ của Thần Nữ đại nhân.
Xong lại hướng về phía Thần Nữ đại nhân tiếp tục dập đầu tạ ơn.
--- ---
Lục Thủy đi tới nơi ở của Hứa Phương, hắn cảm thấy việt quất ở đây khá tốt, muốn xem xem còn hay không.
Chỉ là vừa mới tới, hắn liền nghe thấy Hứa Phương đang dùng bí pháp trò chuyện với người khác.
“Họa Loạn Cổ Thành? Không được, Hứa mỗ tạm thời không có ý định ra ngoài, đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở.”
Sau đó, Hứa Phương liền ngắt liên lạc.
Lục Thủy tò mò hỏi:
“Họa Loạn Cổ Thành xuất hiện?”
Họa Loạn Cổ Thành thuộc địa giới của Bất Tử Tộc, nghe nói nơi Bất Tử Tộc sinh ra, cũng là nơi hủy diệt Bất Tử Tộc.
Có vẻ như là do cậy vào thể chất đặc thù của chính bản thân mình, đã làm ra chuyện gì đó không nên làm.
“Đúng vậy, vừa mới xuất hiện hôm nay, Đông Phương Thiếu gia cũng biết Họa Loạn Cổ Thành à?” Hứa Phương tiếp tục nói:
“Bất Tử Tộc thực sự tồn tại sao?”
“Tồn tại.” Lục Thủy bình tĩnh đáp.
Hứa Phương nghe vậy liền sững sờ.
Sơ Vũ đứng một bên hiếu kỳ hỏi:
“Thế nhưng ta nghe nói Bất Tử Tộc đã diệt tộc rồi, bất tử lại có thể bị diệt tộc, đây không phải là có chút mâu thuẫn sao?”
“Hẳn là không phải là thực sự bất tử, có lẽ chỉ là sống lâu hoặc là khó chết mà thôi.” Hứa Phượng suy đoán.
Lục Thủy gật gật đầu, quả thật là như thế.
Nhất là những người tu luyện Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh, người bình thường thật sự là không giết được.
“Nếu như Bất Tử Tộc thật sự tồn tại, vậy việc Bất Tử Tộc diệt tộc liệu có quan hệ với thần không?” Hứa Phương mở miệng nói.
Cái này Lục Thủy cũng không biết, kiếp trước hắn không nghiên cứu đến việc bất tử này, thứ hắn nghiên cứu chính là làm thế nào để Mộ Tuyết có thể mang thai con của hắn.
Cho nên nếu không nằm trong phạm vi này, hắn bình thường đều sẽ không đi tìm hiểu làm gì.
Tiên Đình, Thần Chúng, Phật Môn, Bất Tử Tộc, những thứ này đều không nằm trong phạm vi nghiên cứu của hắn, cho nên hắn biết không nhiều.
Nếu như sớm biết sẽ phải dùng đến, kiếp trước hắn hẳn là sẽ đi tìm hiểu một chút.
Đáng tiếc, nhân sinh không có nếu như.
“Thần? Thứ tiền bối nói tới chính là giống như Thái Dương Thần kia sao?” Sơ Vũ hỏi.
Hắn chỉ biết một Thái Dương Thần kia, dù sao cũng vừa mới gặp được hai ngày trước, cái uy thế kia đúng là đáng sợ đến cực điểm.
Hắn chưa từng gặp qua uy thế nào đáng sợ như vậy.
Hứa Phương lắc đầu:
“Thái Dương Thần là Chủ Thần của Thần Chúng phương Tây, mặc dù cũng là tồn tại trong truyền thuyết, nhưng Bất Tử Tộc không ở phương Tây, cho nên trên lý thuyết thì không phải là bọn họ, mà vào thời điểm Bất Tử Tộc diệt vong, có vẻ như là còn chưa có Thần Chúng phương tây.”
Nghe được cái này, Lục Thủy cũng có chút bất ngờ, nói đến niên đại của Bất Tử Tộc, xác thực là còn xa xưa hơn thời kỳ Viễn Cổ.
‘Không biết có thể tìm được tin tức hữu dụng ở bên trong không.’ Lục Thủy nghĩ trong lòng.
Sau đó hắn mở miệng hỏi:
“Họa Loạn Cổ Thành cách nơi này có xa không?”
“Đông Phương Thiếu gia muốn đến đó sao?
Cũng không xa.” Hứa Phương nói.
Nếu có khả năng giúp đỡ Lục Thủy làm chút chuyện, Hứa Phương chắc chắn sẽ làm, dù sao như vậy cũng cảm thấy an tâm hơn.
Bởi vì ân huệ hắn nhận được từ người này thực sự quá lớn.
Lục Thủy gật đầu, đi qua rất nhanh, quá trình hẳn là sẽ không chậm trễ quá lâu.
Trước mắt, trong nhà cũng chưa thúc giục hắn trở về, mà có thúc giục cũng không sao, thúc giục chẳng qua chính là nổi hứng muốn rèn luyện thân thể bằng việc chạy về nhà.
“Qua xem một chút đi.” Lục Thủy nói.
“Xuất phát luôn sao?” Hứa Phương hỏi.
“Xuất phát luôn.”
“Đông Phương Thiếu gia đợi một lát.”
Hứa Phương cần thông báo lại với cha hắn, nếu không tùy tiện rời đi như vậy sẽ khiến cha hắn lo lắng.
Sơ Vũ lại gần nói:
“Đại lão, ngài có cần tay chân không?”
“Không cần.” Lục Thủy không nghĩ ngợi, lập tức đáp.
Sơ Vũ: “...”
-----
Dịch: MB_Boss