Sau đó Chân Võ lấy điện thoại ra kiểm tra tín hiệu, bây giờ vẫn rất ổn định.
Chân Võ đã chuẩn bị xong, nếu có nguy hiểm gì sẽ ngay lập tức gọi điện thoại cầu cứu với Tộc trưởng.
Chủ yếu là con chó kia có nói qua, Tiên Đình Phật môn cũng không dám tiến vào đây, cho nên mức độ nguy hiểm chắc chắn rất cao.
Vì thế hắn nhất định phải bảo trì cảnh giác.
Mặc dù thiếu gia rất cường đại, nhưng nếu tính ở toàn bộ tu chân giới thì vẫn còn chưa đủ.
Chân Võ duy trì cảnh giác, người bên ngoài cũng cảnh giác.
Biến hóa bất thình lình này làm cho rất nhiều người hơi bận tâm.
Họa Loạn Cổ Thành, vốn cũng không phải là nơi bình thường.
Lúc này đột nhiên xuất hiện ánh sáng kỳ dị, không có người nào cảm thấy đây là một chuyện tốt.
“Chưởng môn? Chưởng môn?”
Lúc này Nam trưởng lão đang kêu gọi Chưởng môn Thiên Nữ.
Chưởng môn Thiên Nữ vừa rồi còn rất tốt, nhưng đột nhiên lại mất đi âm thanh.
“Có chuyện gì thế?” Tố Nhiễm hỏi.
Mặc dù Chưởng môn đã mất đi âm thanh, nhưng nàng có thể cảm nhận được Chưởng môn còn sống rất khỏe.
Nam trưởng lão cũng lắc đầu:
“Không biết, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”
Bắc trưởng lão đột nhiên phất tay:
“Chưởng môn mất đi âm thanh cùng lúc với ánh sáng bên trong chiếu tới. Bởi thế, có thể có quan hệ gì đó với ánh sáng kia hay không?”
Nam trưởng lão và Tố Nhiễm đều gật đầu.
Sau đó Nam trưởng lão đột nhiên hỏi:
“Đúng rồi, Họa Loạn Cổ Thành là chốn cũ của Bất Tử Tộc?”
Nghe thấy Nam trưởng lão nói như vậy, Bắc trưởng lão và Tố Nhiễm đã phản ứng lại.
Sau đó ba người các nàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Chưởng môn Thiên Nữ.
Trong lòng các nàng đều có một suy đoán, đó chính là Chưởng môn của các nàng thật ra là Bất Tử Tộc?
Nam Bắc trưởng lão hơi ảo não, các nàng nên đoán được sớm hơn mới đúng. Nếu như không phải Bất Tử Tộc, Chưởng môn làm sao có thể khỏi hẳn sau nhiều lần trọng thương như vậy?
Mà Chưởng môn còn rất muốn tới Họa Loạn Cổ Thành.
Nhưng điều làm cho các nàng nghi ngờ chính là, dường như chính Chưởng môn cũng không biết bản thân là Bất Tử Tộc.
“Rời khỏi nơi này trước đã.” Tố Nhiễm mở miệng nói.
Chưởng môn đột nhiên xảy ra vấn đề, đây là vấn đề trí mạng đối với các nàng.
Bởi vì chỉ có Chưởng môn mới có thể mời Thần Nữ đại nhân đến. Nếu lúc này gặp phải nguy hiểm, Thần Nữ đại nhân sẽ không thể nào cứu các nàng.
Sau đó Nam trưởng lão cõng Chưởng môn Thiên Nữ với thương thế gần như đã khỏi hẳn rời khỏi nơi này, đi tìm kiếm một chỗ tương đối an toàn.
“Bắc trưởng lão, ngươi thông báo cho sư tỷ ta trước, để nàng tới đây hỗ trợ.” Tố Nhiễm phụ trách tìm chỗ nghỉ tạm.
Tình hình bây giờ nói an toàn cũng được, mà nói nguy hiểm cũng không sai.
Tóm lại cứ tìm cao thủ đến là được.
...
Mấy người Tố Nhiễm tìm chỗ trốn đi, những người khác cũng như thế. Bởi vì ánh sáng đột nhiên chiếu rọi tới, làm cho bọn hắn có chút không thoải mái.
Phảng phất nó có một loại năng lực ăn mòn, làm cho sức mạnh của bọn hắn nhảy nhót lung tung không thể khống chế được.
“Có chuyện gì xảy ra rồi?”
"Không biết, chưa từng có. Chí ít với hiểu biết của ta về Họa Loạn Cổ Thành, chưa bao giờ có loại chuyện này.
Đừng nói là như thế này, dù là những chuyện hơi lớn một chút cũng không có."
“Các ngươi có nghe được âm thanh gì không?”
“ m thanh gì?”
“Là âm thanh đóng cửa.”
Một số người nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó thử lắng nghe.
Quả nhiên nghe được âm thanh phanh phanh, hình như đúng là âm thanh đóng cửa.
Mà tốc độ hình như càng lúc càng nhanh.
Lúc này ánh sáng trên bầu trời càng ngày càng mạnh, toàn bộ thành cổ đều bị những ánh sáng này bao trùm.
Người bị những ánh sáng này chiếu tới đều cảm thấy hơi nhói nhói, phảng phất nó trực tiếp xuyên thấu qua da, sau đó tổn thương thân thể của bọn hắn.
“Nhanh tìm chỗ trốn đi, ánh sáng này không phải bình thường.”
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy, ánh sáng đang chiếu rọi xuống kia giống như ánh sáng đoạt mạng.
Trong nháy mắt, không có người nào lộ ra dưới ánh sáng nữa.
Vào lúc ánh sáng càng ngày càng ngưng thực, trên bầu trời dần dần xuất hiện một tòa tế đàn, hai bên tế đàn có rất nhiều người đang đứng.
Mà ở trung tâm tế đàn là một người đàn ông trung niên.
Hắn đứng ở đó quan sát toàn bộ Họa Loạn Cổ Thành.
Khi tất cả mọi người cho rằng người kia sẽ nói chuyện, đối phương lại không hề nói gì, cũng không động đậy chút nào.
Phảng phất bị đóng băng ở nơi đó.
Không ai biết có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không thể không chú ý đến, bởi vì lúc này đã không thể rời khỏi Họa Loạn Cổ Thành.
Một khi bị ánh sáng chiếu phải, rất có thể bọn hắn sẽ phải chết.
...
Trong bóng tối, Chưởng môn Thiên Nữ đột nhiên tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy nàng đã sờ lên vết thương trên người mình, phát hiện đã biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn may không chết.
Quần áo cũng còn tốt.
“Nhưng nơi này là đâu vậy?”
Chưởng môn Thiên Nữ nhìn không gian đen kịt xung quanh, thi triển Hỏa Cầu Thuật.
Sau đó Chưởng môn Thiên Nữ mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
“Tố Nhiễm đâu? Làm sao ta lại đột nhiên ở chỗ này?”
Chưởng môn Thiên Nữ hơi nghi hoặc, nhưng nàng cảm thấy có thể mình đã bị giấu đi.
Trước kia lúc nàng trọng thương, Trưởng lão Nam Bắc thường sẽ giấu nàng đi.
Nghĩ như vậy, Chưởng môn Thiên Nữ đứng dậy tiến về phía cửa phòng.
C-K-Í-T.. T... T một tiếng, cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra.
“Ngươi đã tỉnh?”
Trước cửa là một người phụ nữ ăn mặc rất đơn giản.
Mà Chưởng môn Thiên Nữ còn cảm thấy tiếng nói của đối phương rất kỳ quái, nhưng nàng vẫn có thể nghe hiểu.
“Xin hỏi, nơi này là đâu?” Chưởng môn Thiên Nữ lên tiếng hỏi.
Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này chắc là một thành trấn to lớn, thế nhưng nàng không nhớ chính mình đã từng tới đây.
“Nơi này là Thiên Tai Cổ Thành, những người đã trốn đi không nói cho ngươi sao? Bây giờ mới qua mấy năm chứ, không ngờ đã không nhận ra được cố hương.”
Người phụ nữ kia lẩm bẩm hai câu, sau đó tiếp tục nói:
“Thiên Tai Cổ Thành là cố hương của Bất Tử Tộc, cũng chính là cố hương của ngươi. Đúng rồi, ngươi tên gì?”
“Cố, Cố Vũ.” Suy nghĩ của Chưởng môn Thiên Nữ rối loạn.
Nơi này là Thiên Tai Cổ Thành, cố hương của Bất Tử Tộc, là cố hương của nàng. Thế thì chẳng phải đang nói nàng chính là Bất Tử Tộc?
Nghĩ như vậy, Chưởng môn Thiên Nữ cảm thấy hình như nàng thật sự là Bất Tử Tộc.
Nhưng mà, cố hương của Bất Tử Tộc không phải là Họa Loạn Cổ Thành sao?
Làm sao lại biến thành Thiên Tai Cổ Thành rồi?
Tuy nhiên Chưởng môn Thiên Nữ không dám hỏi.
Lúc này ở vị trí cao nhất trong trung tâm của thành trấn, truyền đến một tiếng nói:
“Thời gian đã đến, vào chỗ.”
“Đi thôi, ngươi tới vừa lúc.” Người phụ nữ kia nói xong liền lôi kéo Chưởng môn Thiên Nữ đi về bên trong.
“Đang làm gì vậy?” Chưởng môn Thiên Nữ hỏi.
Nàng phát hiện người này mạnh đến mức không còn gì để nói, chính mình hoàn toàn không thể nào phản kháng được.
“Tấn thăng Thần tộc.” Người phụ nữ kia hưng phấn nói.
Mà Chưởng môn Thiên Nữ lại có chút kinh ngạc. Tấn thăng Thần tộc?
Có ý gì đây?
-----
Dịch: MB_Boss