Lục Thủy ở một bên xem kịch, hắn còn tưởng rằng sẽ tái hiện chân tướng Bất Tử Tộc diệt vong năm đó, nhưng có vẻ hắn đã sai.
Những chấp niệm của Bất Tử Tộc này, chưa từng có ai định dung hợp Thần huyết trong huyễn tượng.
Bọn hắn chỉ để ý đến nhân vật chính trong huyễn tượng, cũng chính là vị hậu duệ Bất Tử Tộc nhỏ yếu bất lực kia.
Lúc này, người đàn ông trên tế đàn kia dường như có phẫn nộ, trong tay hắn ngưng tụ ra quyền trượng, lập tức dùng phần đuôi gõ xuống mặt đất.
Một tiếng Oong vang lên, làm cho Chưởng môn Thiên Nữ sinh ra sợ hãi trong lòng.
"Không có tiền đồ.
Nhỏ yếu như ngươi nếu không thành Thần, làm sao để tự vệ? Lại làm sao để bảo hộ tộc nhân?"
Chưởng môn Thiên Nữ cúi đầu xuống thấp hơn, đúng là nàng đã không bảo vệ tốt Thiên Nữ Tông.
Lúc mẹ nàng còn sống, các nàng không cần phải phiêu bạt bốn chỗ.
“Như vậy, ngươi vẫn không muốn trở thành Thần sao?” Người đàn ông kia hỏi .
Chưởng môn Thiên Nữ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
“Bình thường việc thành Thần đều là gạt người.”
Trong lúc nhất thời đám người không biết nói gì.
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Người phụ nữ vẫn luôn lôi kéo Chưởng môn Thiên Nữ đột nhiên hỏi.
“123.” Chưởng môn Thiên Nữ trả lời với vẻ không rõ ràng lắm.
“Vẫn còn nhỏ.” Người phụ nữ kia hơi xúc động.
“Cũng không biết được dạy như thế nào, là do cha mẹ của nàng sai. Nhưng mà, tâm tính vẫn được.” Người đàn ông cầm quyền trượng bình tĩnh nói.
Lúc này Chưởng môn Thiên Nữ có cảm giác bầu không khí xung quanh đã thay đổi. Khi nàng ngẩng đầu lên xem thử, phát hiện tất cả mọi người đã vây quanh nàng, hoặc có thể nói là quan sát nàng.
Ánh mắt cũng thay đổi.
Đã hoàn toàn khác với trước đó, dường như có chút thân thiết.
Người đàn ông trung niên kia nhìn Chưởng môn Thiên Nữ, xúc động nói:
“Bất Tử Tộc ta, chưa bị diệt tộc.”
Lúc này hắn đưa tay về phía Chưởng môn Thiên Nữ, người sau muốn tránh né, nhưng lại không thể làm được.
Nhưng rất nhanh Chưởng môn Thiên Nữ phát hiện ra, đối phương cũng không ra tay đánh nàng, mà chỉ đang sờ đầu của nàng.
Chưởng môn Thiên Nữ không thể nào hiểu được.
"Nhớ kỹ lời của ngươi nói, bình thường việc thành Thần đều là gạt người, đường phải đi từng bước, dấu chân sau lưng chính là hậu thuẫn của ngươi.
Tất cả lỗi lầm đều là do chúng ta gây ra.
Chúng ta tồn tại đến bây giờ, chỉ là muốn nói một câu với hậu nhân:
Rất xin lỗi."
Người kia nhìn Chưởng môn Thiên Nữ, mang theo vẻ xin lỗi:
"Rất xin lỗi, lúc trước không thể ngăn cản được dụ hoặc, dẫn đến việc tộc nhân tương tàn.
Rất xin lỗi, làm cho các ngươi không còn nhà để về, trôi dạt khắp nơi.
Rất xin lỗi, không thể lưu lại truyền thừa cho các ngươi, khiến cho các ngươi cầu sinh gian nan."
Chưởng môn Thiên Nữ sững sờ nhìn tất cả, dường như nàng đã hiểu vì sao mẹ lại để nàng tới đây.
Nhưng không biết những người này có từng gặp qua mẹ nàng hay không.
"Chúng ta không có gì để lại cho ngươi, thứ duy nhất có thể lưu lại cho các ngươi, cũng chỉ có lời chúc phúc tái nhợt.
Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng trở về Thiên Tai Cổ Thành.
Nhớ kỹ, không nên tới gần Thần huyết.
Nhớ kỹ, hãy lấy lịch sử của Bất Tử Tộc để làm gương.
Nhớ kỹ, phải sống thật tốt."
Chưởng môn Thiên Nữ cảm thấy mình cách bọn họ càng ngày càng xa, nàng có thể nhìn thấy tất cả mọi người đang mỉm cười với mình, có thể cảm thấy những người này nhìn nàng với vẻ đầy từ ái.
Nàng nhìn những này rời xa, vô thức muốn vươn tay bắt lấy gì đó, thế nhưng cuối cùng không hề nắm được thứ gì cả.
Mãi đến khi nàng nghe được câu nói cuối cùng, bỗng có rất nhiều tin tức tràn vào trong đầu nàng.
Là truyền thừa Bất Tử Tộc.
Có Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh, có thật nhiều thứ giúp cho nàng tự vệ, và rất nhiều tâm đắc.
Còn có rất nhiều phương thức xử lý khi gặp được nguy hiểm của bộ tộc.
Phảng phất tất cả đều đang dạy nàng, nên sống sót bằng cách nào.
Thế nhưng mà, nàng chỉ biết quỳ thôi.
Chưởng môn Thiên Nữ hơi nôn nóng, muốn nói cho bọn hắn biết về chuyện này.
Nhưng còn chưa mở lời, tất cả đều đã biến mất.
Chờ khi Chưởng môn Thiên Nữ rời đi, những người khác liền nhìn về phía Lục Thủy.
Lúc này, trong mắt của bọn hắn mang theo sự lạnh lẽo.
Lúc Lục Thủy tiến vào, có vẻ như bọn họ đã phát hiện ra hắn.
Đương nhiên, Lục Thủy cũng không định che giấu. Hắn cũng chỉ ẩn giấu một chút khi người Bất Tử Tộc kia tiến vào mà thôi.
Chủ yếu là lo lắng Mộ Tuyết sẽ đưa ánh mắt tới đây.
May mà nàng không hề làm vậy.
“Để cho ta đi vào, như thế nào?” Lục Thủy mở miệng nói.
Cảnh tượng xung quanh bắt đầu thay đổi, thành trấn chìm trong ánh nắng tươi sáng trở nên rách nát không chịu nổi, tràn ngập chết chóc.
Mà những tộc nhân Bất Tử Tộc mặt mũi hiền lành kia, thân thể từng người biến thành khô quắt, sinh cơ không còn.
Quanh người bọn hắn, không phải vặn vẹo thì chính là điên cuồng.
Nhưng những người này mượn nhờ chấp niệm, có thể bảo trì thanh tỉnh một lát.
Lục Thủy cũng muốn mượn nhờ thời gian ngắn ngủi này để tránh phải xung đột.
Nếu xảy ra xung đột với những người này, có lẽ hắn sẽ phải trực tiếp về nhà.
Mặc dù sức mạnh khí tức của bọn họ có chút biến hóa trong huyễn tượng, nhưng Lục Thủy có thể cảm giác được, bản thân căn bản không phải đối thủ.
Nhất là khi không biết nơi này có bao nhiêu Bất Tử Tộc.
Khó trách Tiên Đình và Phật môn không đến.
Ai tiến vào người đó chết!
“Tại sao chúng ta phải cho ngươi đi qua?” Không ai quan tâm đối với việc Lục Thủy không phải là Bất Tử Tộc.
Bởi vì không có thời gian.
“Cũng phải có người thu thập cục diện rối rắm chứ, đúng không?” Lục Thủy nhìn người đàn ông chủ trì tế tự đã thay đổi hoàn toàn kia rồi nói.
“Ngươi, có thể thu thập cục diện rối rắm?”
"Ai biết được, không thử một chút thì sao có thể biết?
Đương nhiên, nếu như ngươi có thể đợi, tương lai không lâu ta sẽ làm được." Lục Thủy bình tĩnh nói, trong giọng nói của hắn mang theo sự tự tin.
Không bao lâu nữa, là hắn có thể làm được.
Đối phương trầm mặc. Lục Thủy cũng không định để bọn hắn suy nghĩ quá nhiều, càng suy nghĩ thì bọn hắn sẽ càng hỗn loạn.
Thời gian của hắn sẽ càng ít đi.
Đến lúc đó, chạy đi đều là chuyện rất phiền phức.
“Hoặc là ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta. Ngươi phải hiểu được một chuyện, trừ ta ra không ai có thể đến đây được.” Lục Thủy nói tiếp.
Nghe thấy Lục Thủy nói như vậy, người kia đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hắn há to miệng muốn nói.
Nhưng Lục Thủy đã cắt ngang:
"Đừng có nói là để ta không nên làm khó hoặc là chiếu cố vị Bất Tử Tộc kia.
Ta có thể nói cho ngươi biết, sau lưng nàng có đạo lữ của ta.
Chỉ cần Bất Tử Tộc kia không làm ra chuyện gì đó khác người, bất kể ai muốn động vào nàng, đều phải cân nhắc sức nặng của mình.
Bao gồm Chân Thần mà các ngươi biết.
Đừng tưởng rằng ta đang nói đùa.
Qua một thời gian ngắn nữa, không có ai mà nàng không giữ được."
Lục Thủy vừa mới nói xong, người kia liền ngậm miệng lại.
Một số người bên cạnh hắn, dường như đều đang lùi sang hai bên, giống như đang dùng lý trí cuối cùng để nhường ra một con đường cho Lục Thủy.
-----
Dịch: MB_Boss