Nhưng Lục Thủy lại không đi lên phía trước, mà chỉ nói:
“Nghĩ ra yêu cầu gì chưa?”
“Có thể, có thể giải thoát cho tộc nhân của ta không?” Người kia hỏi.
Nghe thấy yêu cầu này, Lục Thủy không hề mở miệng, mà chỉ bắt đầu bước đi.
Khi hắn vượt qua người kia, mới nói:
"Một năm, nhiều nhất một năm tòa thành này sẽ trở lại bình thường. Ta cũng sẽ để cho nó trở lại vị trí cũ.
Ta sẽ xử lý tốt tất cả.
Bất Tử Tộc du đãng chỗ này không thể nào rời khỏi, cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Đây là hứa hẹn của ta đối với các ngươi.
Bản thiếu gia sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt thòi."
Nói xong câu này, Lục Thủy đi một mạch vào sâu bên trong nhất, đó chính là vị trí tế đàn, cũng là vị trí Thần huyết.
Thần huyết mới là hạch tâm của tất cả.
Hỏi thăm những người kia sẽ không thể biết được gì nhiều, hắn chỉ có thể tự mình đi xác nhận.
Mà hắn cũng rất tò mò, Chân Thần là tồn tại như thế nào.
Theo Lục Thủy đi qua, một lúc lâu sau người đàn ông tế tự kia mới gật đầu, nói:
“Chúng ta, chờ ngươi.”
Lúc này Lục Thủy đã biến mất.
Phản ứng của bọn hắn càng ngày càng trì độn, đã sắp mất đi ý thức.
Nếu như bây giờ Lục Thủy còn chưa đi, thế thì hai bên chắc chắn sẽ phải đánh nhau.
Đây mới là nguyên nhân Lục Thủy vội vã rời đi.
Bọn hắn thật sự không có nhiều thời gian.
...
Lục Thủy đi đến trước tế đàn, hắn cảm thấy nơi này có một khí tức siêu việt bình thường, nó ngăn cách con đường tiến lên.
Khi Lục Thủy đụng phải kết giới của khí tức này, chân mày nhăn lại:
"Có dị khúc đồng công chi diệu với sức mạnh thiên địa của ta, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Đây là Thần lực?"
Lục Thủy hơi kinh ngạc, nó hoàn toàn khác biệt với những sức mạnh mà hắn từng gặp.
“Nếu như sức mạnh này thật sự tràn ra từ giọt máu kia, thế thì chủ nhân của nó có thể gọi là Thần.”
Sức mạnh của đám người Thần Chúng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với sức mạnh này.
Khi Lục Thủy muốn dùng sức mạnh thiên địa để vào xem, hắn cảm thấy bên trong pháp bảo trữ vật có thứ gì đó đang cộng minh với kết giới này.
Lục Thủy không hề do dự, trực tiếp lấy ra món đồ kia.
Rất nhanh sau đó, một quyển sách xuất hiện trên tay Lục Thủy.
Chính là quyển sách Giáo dục bắt buộc 900 năm để thành Thần ---- Hắc Ám Thiên.
Lục Thủy hơi bất ngờ.
“Thứ này...”
Quyển sách này là tên Thần gì đó ở nhà hắn cho, không ngờ lại cộng minh với khí tức kỳ lạ ở đây, mà khí tức đó còn có khả năng đến từ Thần huyết.
Cho nên kỳ thật quyển sách này có một phần có thể cộng minh với Thần huyết?
Sau đó Lục Thủy lại đụng thử vào kết giới, hắn phát hiện mình đã có tư cách tiến vào.
Ừm, tiết kiệm được sức mạnh thiên địa.
Lục Thủy cất bước đi vào tế đàn. Tế đàn chính là điểm kết nối với khí tức ở trên bầu trời, bên trong chính là khởi nguồn của tất cả.
Mà khi Lục Thủy đi vào tế đàn, một tiếng nói mang theo một loại vặn vẹo truyền đến từ trên cao, kèm theo chút chói tai:
“Thần tuyển đã tới, xin mời Thần huyết.”
Ngay lập tức Lục Thủy cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ nồng đậm, khí tức này đồng nguyên với khí tức kết giới, là Thần lực.
Tiếp theo Lục Thủy thấy được trên bầu trời xuất hiện một vết nứt, mà khí tức kia tràn ra từ trong đó.
Trong nháy mắt, một giọt tươi mà người bình thường không thể nào nhìn thẳng từ trong khe rơi xuống. Đây là một giọt máu tươi đỏ thắm, dường như vừa mới chảy ra vậy, bên trong nó ẩn chứa sức mạnh siêu việt đạo.
Sức mạnh này tạo cho người ta một loại cảm giác không gì không làm được.
Phảng phất chỉ cần khống chế được nó, sẽ có thể làm được bất cứ chuyện gì, sẽ có thể không chịu ảnh hưởng của sinh tử, không quan hệ đến tu vi.
Lục Thủy nhìn Thần huyết, cuối cùng gật đầu nói:
“Xứng với tên Thần huyết.”
Mà theo Thần huyết xuất hiện, tiếng nói chói tai trước đó đột nhiên trở nên thần thánh:
"Thần huyết giáng thế, như truyền thừa Chân Thần. Có được thì có thể thành đại đạo, có thể bước lên đỉnh phong của Tiên, có thể chứng vô thượng Quả vị, có thể ngồi lên Thần vị.
Vào Thiên Tai Thành, tiến Bất Tử Cung, có thể được máu Chân Thần."
Tiếng nói này không chỉ có mình Lục Thủy nghe được, ngay cả người bên ngoài cũng nghe thấy nó.
Nhất là khi Thần huyết xuất hiện, một luồng khí tức bản nguyên, làm cho tất cả mọi người dường như thấy được khởi nguồn của thiên địa.
Bọn hắn có lý do để tin tưởng đó chính là Thần huyết, có lý do tin tưởng tiếng nói trước đó là thật.
Lục Thủy nhìn Thần huyết, tất nhiên biết tiếng nói kia có chỗ kỳ quặc. Thế nhưng mà, có truyền đi thì lại làm sao?
Dù có vô số người tới thì lại thế nào?
Ai có thể tiến vào Bất Tử Cung?
Lúc này có một cầu thang vô hình xuất hiện, cầu thang kết nối với thần huyết, phảng phất đang mời người đi lên.
Lục Thủy không do dự, hắn bước lên trên cầu thang vô hình.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn bước lên trên cầu thang, Thần huyết giống như bị kích thích, bắt đầu phát tán khí tức liên tục.
Khác biệt với lúc trước chính là, lần này khí tức Thần huyết đột phá không gian, phát tán ra toàn bộ tu chân giới.
Chỉ cần có người đụng chạm đến đạo, đều có thể cảm nhận được sự đặc thù của Thần huyết.
Cao Viễn đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn về phương hướng của Thần huyết, khó hiểu nói:
“Thần huyết? Đây là thứ gì?”
Trong nháy mắt lúc cảm nhận được khí tức của Thần huyết, bọn hắn liền biết được sự tồn tại của nó, cũng có thể biết được tác dụng của Thần huyết.
“Chuyện này, làm sao có thể tồn tại loại vật này?” Cao Viễn khó mà tin nổi.
Nhưng hắn vẫn dự định đi qua xem một chút.
“Thần huyết? Thật sự khoa trương như vậy sao?” Tất nhiên Hứa Phương cũng cảm nhận được.
Bây giờ hắn đã về tới Đông Lâm Sơn, nhưng hắn cảm thấy nên đi Họa Loạn Cổ Thành một lần.
Mặc dù không biết Thiên Tai Thành, nhưng hắn có thể cảm giác được vị trí đó ở Họa Loạn Cổ Thành.
Liên tưởng một chút, không khó đoán ra Họa Loạn Cổ Thành chính là Thiên Tai Thành.
“Ngươi muốn đi sao?” Nghiên Như nhìn Hứa Phương rồi nói.
Hứa Phương gật đầu:
“Đông Phương tiểu hữu còn ở bên kia, ta cần đi qua xác nhận an toàn của bọn hắn.”
Nghiên Như gật đầu:
“Về sớm một chút.”
Ừ một tiếng, Hứa Phương liền đạp không rời đi.
Nghiên Như nhìn theo nhưng không nói gì thêm, chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm.
Toàn bộ tu chân giới đều cảm nhận được Thần huyết, mặc kệ là thật hay giả, rất nhiều người đều sẽ đi.
“Tiền bối không cần lo lắng, Đông Phương đại lão là đại lão chân chính. Nếu như ta không đoán sai, Thần huyết là do đại lão làm ra.” Sơ Vũ hơi mỏi mệt nói.
Kỳ thật hắn không biết Thần huyết là thứ gì, chỉ là lúc đi ra vừa vặn nghe được hai vị tiền bối nói đến mà thôi.
Mới nãy gõ chữ dùng não quá mức, bây giờ hắn đang rất buồn ngủ.
Nghiên Như không để ý đến lời nói của Sơ Vũ. Đúng là Đông Phương Hạo Nguyệt kia rất đặc thù, nhưng mà việc dẫn động Thần huyết, tương đương với việc dẫn động tu chân giới.
Đây không phải chuyện mà sức người có thể làm được.
Bên trong địa giới của ma tu, Chiến Vô Ảnh hơi kinh ngạc:
"Lại có người có thể xúc động Thần huyết? Đối phương làm thế nào vậy?
Đáng tiếc, không có ai có thể lấy được Thần huyết. Đế Tôn từng nói qua, giọt máu này không ai có thể lấy đi."
Do dự một chút, Chiến Vô Ảnh vẫn đi, hắn muốn nhìn thử Thần huyết là tồn tại như thế nào.
Tới gần có lẽ sẽ giúp hắn khôi phục nhanh hơn.
-----
Dịch: MB_Boss