“Thần huyết? Thiên Tai Họa Loạn, không hợp với Phật Môn ta.” Tâm Hỏa nhìn qua phương hướng của Thần huyết, cuối cùng nhắm mắt lại, không tiếp tục để ý.
Phật tâm bất động, vạn vật đều bình thường.
Mà bên trong hồ băng nguyên, trên người Băng Hải Nữ Thần ẩn ẩn có chút rung động:
“Máu Chân Thần, Thần cách áp chế.”
Khu vực Lục gia, Mộ Tuyết nhìn về phương xa, hiếu kỳ nói:
"Thần huyết? Ở kiếp trước có thứ này sao?
Ừm, nếu có ta cũng không phát hiện được, ở kiếp trước hiện giờ ta còn đang nhảy nhót ở nhị giai.
Nhưng có vẻ Thần huyết này cũng không có tác dụng gì."
Sau đó Mộ Tuyết không để ý tới Thần huyết nữa, vừa rồi Chưởng môn Thiên Nữ đã báo cáo cho nàng.
Chưởng môn Thiên Nữ nói lại một lượt tất cả những gì mình đã trải qua.
Mộ Tuyết cũng không nói gì thêm, chỉ có thể nói cơ duyên của đối phương không tồi.
Đương nhiên, Mộ Tuyết thuận tiện để nàng mỗi ngày ăn một viên Huyết Đề. Còn tại sao thì chắc là Chưởng môn Thiên Nữ cũng có thể hiểu được.
Tiếp sau Mộ Tuyết nói chỉ cần mấy viên Huyết Đề, đến lúc đó truyền tống tới là đủ.
Thần Nữ đại nhân chỉ cần mấy viên Huyết Đề? Chuyện này đã dọa Chưởng môn Thiên Nữ quá mức, cho rằng Thần Nữ đại nhân định vứt bỏ các nàng.
Cũng may Mộ Tuyết ra tay uốn nắn đối phương một chút, lúc này mới làm cho Chưởng môn Thiên Nữ đang nằm trên mặt đất trở lại tư thế quỳ.
Kết thúc liên hệ, Mộ Tuyết mới bắt đầu suy nghĩ:
“Đột nhiên tiến vào. Xem ra đúng là có người phát động thứ ở ở bên trong.”
“Dựa theo suy đoán của Tố Nhiễm, có khả năng là Lưu Hỏa kia.”
“Nếu nói như vậy, Thần huyết cũng là do đối phương dẫn xuất mới đúng.”
Mộ Tuyết ngẩng đầu suy tư.
“Ừm, không hề có chút ấn tượng nào.”
“Cũng phải nói, đàn ông, trừ Lục Thủy và một số trưởng bối ra, hình như ta không hề biết bất cứ người nào.”
“Phụ nữ thì có vẻ cũng không biết được mấy người.”
Mộ Tuyết bừng tỉnh hiểu ra:
“Thì ra vòng xã giao của ta nhỏ như vậy.”
“Như thế mà cũng không cảm thấy nhàm chán? Ta ưa thích Lục Thủy đến cỡ nào chứ?”
“Ừm, suy nghĩ kỹ một chút thì Lục Thủy cũng không khác ta lắm, nhưng không biết hắn thích ta đến mức nào.”
Về sau Mộ Tuyết liền bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ lúc Lục Thủy trở về, nên chặn lại ở giao lộ nào mới tốt.
Nếu không động thủ thì đã về Mộ gia rồi.
Khi về Mộ gia sẽ không thể một mực nhìn thấy Lục Thủy, không thể nhìn thấy thì sẽ nhớ nhung, mà nhớ nhung thì sẽ mềm lòng, đến lúc đó sẽ không thể đánh được.
Khi Mộ Tuyết vẫn còn suy nghĩ, Đông Phương Trà Trà lại đang thám hiểm ở Lục gia.
Dượng nàng nói cho nàng, trừ phía sau núi và Tàng Kinh Các, những khu vực hác tùy nàng đi.
Cho nên Đông Phương Trà Trà mở ra hành trình mạo hiểm ở Lục gia.
Nàng đi dạo rất nhiều nơi, có khu vực Linh thú ở, cũng có rừng trái cây, cũng có cả vườn linh dược.
Nhà kho nàng cũng đi, nhưng đó là nhà kho mà biểu đệ Lục Thủy thường đến.
Người thủ nhà kho nói cho nàng biết.
Đông Phương Trà Trà còn nhớ là binh khí bên trong có linh trí, nhưng tinh thần có vẻ không tốt.
Vì thế nàng mua hương, đốt cho chúng nó một chút, hy vọng chúng nó ưa thích.
Hương Dụ vẫn luôn đi theo, nàng và Đông Phương Trà Trà khác nhau, đồ vật trong Lục gia quá kinh người, một đường đến nay nàng vẫn luôn trong trạng thái chấn kinh.
Bây giờ nàng hiểu được, Đông Phương gia thật sự không thể nào bằng Lục gia.
Nhất là nhà kho mà Lục thiếu gia thường xuyên đến, nghe nói pháp bảo bên trong tùy tiện cho Lục thiếu gia dùng, mà đây chỉ là nhà kho bình thường ở Lục gia.
Nhưng nhà kho bình thường như vậy, bên trong không chỉ có pháp bảo mà nàng không thể nào phỏng đoán, mà chỉ có linh trí đã tốt lắm rồi.
Nhưng tinh thần của đám pháp bảo có linh trí kia hình như không tốt lắm, chuyện này làm nàng không hiểu nổi. Nghe người thủ nhà kho nói, trước kia không phải như vậy, gần đây mới bị như thế.
Mà tiểu thư nhà nàng lại thắp hương cho chúng nó, đồng thời càng làm cho nàng không thể nào hiểu được chính là, những pháp bảo có linh trí kia còn rất vui vẻ.
Đại khái đây chính là sự khác nhau rồi.
Sinh mà làm người, nàng rất xin lỗi.
“Hương Dụ, nơi này là đâu?” Đông Phương Trà Trà nhìn sơn động trước mặt rồi hỏi.
Mặc dù có thể chạy loạn, nhưng vẫn nên hỏi thăm Hương Dụ thì tốt hơn. Vạn nhất chạy vào nơi nguy hiểm, vậy thì không tốt lắm.
Nhất là khu vực tư nhân thì không thể đi.
Đông Phương Trà Trà vì để có thể thường xuyên ra ngoài, cho nên rất tuân thủ những chuyện này.
“Băng Sương Hà, nghe nói là dùng để diện bích hối lỗi, bên trong rất lạnh, mà còn có nguy hiểm nhất định.” Hương Dụ giải thích.
Nàng cũng không ngăn tiểu thư nhà mình tiến vào.
Chỉ cần không ở quá lâu bên trong thì không có vấn đề gì lớn.
Mà đang ở trong Lục gia, trên lý thuyết thì sẽ không có nguy hiểm.
“Vậy ta vào xem thử.” Nói xong, Đông Phương Trà Trà liền chạy vào Băng Sương Hà.
Lúc đi vào cũng không hề lỗ mãng, mà cẩn thận bước đi từng bước một.
Tất nhiên Hương Dụ đi theo sau.
Rất nhanh Đông Phương Trà Trà đã thấy Băng Sương Hà đang chảy.
“Hítzz, lạnh quá.” Đông Phương Trà Trà nhìn dòng sông, xoa xoa hai tay.
Hương Dụ cũng cảm thấy hơi lạnh. Diện bích hối lỗi ở trong này, đúng là một chuyện rất thống khổ.
Chẳng qua, khi Đông Phương Trà Trà muốn đi vào bên trong dạo chơi thì đột nhiên ngừng lại, nói:
“Sương mù lên?”
“Trà Trà tiểu thư, sương mù lên nên đừng có chạy lung tung.” Hương Dụ lập tức nói.
Tất nhiên Đông Phương Trà Trà cũng hiểu được, nàng đã bỏ ý nghĩ đi vào dạo chơi, nhìn một chút rồi định rời đi.
Nhưng vừa nhìn qua, đột nhiên nàng phát hiện có một đóa hoa sen hiện lên từ trong sông.
“Hương Dụ, nhanh nhìn hoa sen kìa.” Đông Phương Trà Trà lập tức kêu lên.
Hương Dụ nhìn qua, sau đó nhíu mày, nàng không thấy gì cả.
Nhưng nàng không trực tiếp đưa ra nghi vấn, bởi vì con mắt của Trà Trà tiểu thư rất đặc thù, có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thấy được.
Đây là chuyện mà Lục Tộc trưởng nói cho nàng biết, cho nên không cần hỏi lại thứ mà tiểu thư nhà nàng nhìn thấy.
“Tiểu thư, hoa sen có nguy hiểm hay không? Nếu không chúng ta rời đi trước thôi.” Hương Dụ nói.
Mặc dù ở Lục gia sẽ không có nguy hiểm, thế nhưng Hương Dụ vẫn có chút không yên lòng.
“Hình như có người ở trong hoa sen.” Đông Phương Trà Trà hơi kinh ngạc.
Lúc này Đông Phương Trà Trà nhìn thấy hoa sen đang chậm rãi mở ra, mà ở trong hoa sen có một cô bé xinh đẹp tựa như búp bê núp ở bên trong.
Cô bé này giống như đứa trẻ ba tuổi, tóc của nàng có màu sắc rất rực rỡ, nếu như màu sắc này ở trên đầu người khác thì sẽ thấy có chút đột ngột, thế nhưng khi ở trên người cô bé này thì lại cảm thấy nên là như thế.
Lúc này cô bé kia mở mắt, nàng dùng tay nhỏ dụi mắt, phảng phất còn hơi buồn ngủ.
“Thật đáng yêu.” Đông Phương Trà Trà vô thức nói.
Nhưng nàng lập tức nhảy về sau hai bước, nói:
“Ngươi là bé trai?”
Đáng yêu như thế chắc chắn là bé trai.
Bé gái:
"???
Phàm nhân, ngươi đang mạo phạm ta sao?"
Lúc này bé gái bảy màu đứng lên, nàng ngẩng đầu nhìn Đông Phương Trà Trà một chút, sau đó nhíu mày, cảm giác tư thế không đúng, do dự một lát nàng liền lăng không bay lên.
Sau đó ở trên cao nhìn xuống Đông Phương Trà Trà, nói:
"Phàm nhân, phải có lòng kính sợ đối với Thần.
Nếu Thần tức giận thì không phải một phàm nhân như ngươi có thể tiếp nhận.
Nhưng nếu ngươi có thể nhìn thấy ta, cũng đủ để nói rõ sự bất phàm của ngươi.
Hôm nay ta vừa mới đi ra từ dưới sông, ngươi nhìn thấy bản thể của ta, coi như có được Thần duyên vô thượng. Thế thì ta hỏi ngươi.
Ngươi, muốn trở thành Thần không?"
-----
Dịch: MB_Boss