Đông Phương Trà Trà nhìn xem bé gái tóc bảy màu, có chút hiếu kỳ nói:
"Ngươi là Thần?"
"Là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa." Bé gái tóc bảy màu tiếp tục nói:
"Vậy nói cho ta biết, ngươi có muốn trở thành Thần không?"
"Không muốn." Đông Phương Trà Trà không chút do dự từ chối.
Bởi vì từ chối quá nhanh, bé gái tóc bảy màu có chút không kịp phản ứng.
"Vì sao?" Bé gái tóc bảy màu vô ý thức hỏi.
"Nếu như ta trở thành Thần, ngươi sẽ không còn là Chân Thần Duy Nhất nữa, như vậy cũng sẽ không còn lợi hại." Đông Phương Trà Trà đáp.
". . ."
Bé gái tóc bảy màu lắc đầu nói:
"Không, ngươi chỉ có thể làm tòng thần, Chân Thần là duy nhất."
"Vậy cũng không cần, muốn làm Thần giống như ngươi thì phải ở dưới lòng sông này, nơi này nước lại băng lạnh, ở phía dưới ngẩng đầu trông không đến trời xanh, cúi đầu nhìn không thấy bãi cỏ, mỗi ngày đều thật nhàm chán, tịch mịch.
Không có trái cây ăn coi như xong, còn không thể ra ngoài thám hiểm, cả ngày đều phải ngồi trong làn nước băng lạnh kia.
Làm Thần thật thê thảm."
Bé gái tóc bảy màu nhìn Đông Phương Trà Trà, hốc mắt hơi đỏ lên, sau đó vươn một ngón tay chỉ vào Đông Phương Trà Trà, giận dữ nói lớn:
"Phàm nhân vô tri, những gì Thần làm, làm sao có thể bị một phàm nhân như ngươi phỏng đoán được? .
Ngươi không xứng thành Thần."
Nói xong, một ngón tay này liền ấn xuống trên người Đông Phương Trà Trà.
Ầm!
Một lượng lớn sức mạnh va đập vào nhau trực tiếp bắn ra từ trên người Đông Phương Trà Trà.
Đông Phương Trà Trà còn chưa kịp mở phòng ngự đã bị sức mạnh đánh bay ra ngoài.
Rầm.
Một tiếng vang thật lớn, Đông Phương Trà Trà bay ra ngoài Băng Sương Hà, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, còn lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng hẳn lại.
"Á, đau quá." Đông Phương Trà Trà rơi xuống mặt đất, hét to một tiếng.
Hương Dụ nhìn thấy một màn này, vẻ mặt kinh hãi.
Sau đó liền xông ra ngoài.
Nàng không biết Trà Trà Tiểu thư gặp phải cái gì, nhưng khẳng định là chuyện nàng không thể nào hiểu được.
Cái gì mà thần với không thần, đây hoàn toàn vượt ra khỏi sự nhận biết của nàng.
Bé gái tóc bảy màu nhìn thấy Đông Phương Trà Trà ngã sấp xuống đất, liền cảm thấy tâm tình của mình tốt lên rất nhiều.
Sau đó bé gái biến mất, rồi một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài động Băng Sương Hà, nàng nhìn về chân trời nói:
"Ta cảm nhận được lực lượng đồng nguyên, chỉ cần để ta ăn hết chỗ này, thì sẽ không có người nào có thể khốn trụ ta được nữa."
Nói xong nàng liền trực tiếp biến mất ở giữa không trung.
Có điều trước khi biến mất, nàng còn ném một quyển sách về phía Đông Phương Trà Trà bên kia.
Đứa nhỏ này nhìn như rất dễ bắt nạt, liền đưa nó một bản con đường thành thần đi.
Bộp, một quyển sách trực tiếp đập vào mặt Đông Phương Trà Trà.
. . .
Lúc này, trong hồ nước phía sau núi, một trận gió nổi lên, lướt qua hồ nước thổi về phía chân trời.
—— ——
Bên ngoài Họa Loạn Cổ Thành.
Có rất nhiều người đến nơi này.
Chỉ là số người tùy tiện đi vào lại rất ít.
"Không đi vào sao?"
Một nữ nhân mặc áo đen nhìn nam nhân có mái tóc ngắn màu bạc bên cạnh hỏi.
"Luôn cảm thấy sẽ có chút nguy hiểm, hay là trước cứ ở ngoài xem náo nhiệt đi.
Hơn nữa, lượng cường giả ở đây càng ngày càng nhiều.
Chậc chậc, xem ra chuyện Thần huyết tám chín phần mười là thật.
Nhưng nhiều cường giả như vậy, không biết có người nào là người của Tiên Đình không." Nam nhân tóc ngắn màu bạc mở miệng nói.
"Hẳn là sẽ có, chỉ là chúng ta không biết bọn họ, bọn họ hẳn là cũng không biết chúng ta, tóm lại, cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất." Nữ nhân áo đen nói.
"Ngươi nói xem liệu Lưu Hỏa có tới hay không? Ta cược hắn sẽ không tới." Nam nhân tóc bạc nhìn trên hư ảnh bầu trời nói.
"Tới thì ngươi sẽ ở tại đây ăn điểm tâm của ngươi luôn sao?
Gần đây lừa gạt chưa đủ nhiều à?" Nữ tử áo đen trợn trắng mắt nói.
"Hòa Vũ Diệp, có sao nói vậy, ta gần đây còn không có ăn."
"Lịch Thiên Xích, ta cảnh cáo ngươi, đừng có gọi thẳng tên của ta ra."
"Hòa Vũ Diệp."
". . . , ngươi lại gọi."
"Ma tu Hòa Vũ Diệp."
Ma tu Hòa Vũ Diệp không nói chuyện, nàng lấy ra một khúc xương, sau đó ném về một phía.
Lịch Thiên Xích khinh bỉ nói:
"Ngươi coi ta là chó à?"
"Ha ha." Ma tu Hòa Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Lịch Thiên Xích âm thanh lạnh lùng nói:
"Biết Đạo Tông chủ để lại tầng công pháp tiếp theo cho ngươi ở chỗ nào không?"
Ma tu Hòa Vũ Diệp chỉ chỉ về phía khúc xương vừa bị ném, nói:
"Rơi xuống đất sẽ lập tức bị hủy."
Lịch Thiên Xích sửng sốt một chút, sau đó lập tức biến mất tại chỗ, chạy đi đỡ khúc xương vừa bị ném.
Ma tu Hòa Vũ Diệp không để ý đến người hết ăn lại uống vừa biến mất kia, nàng nhìn Họa Loạn Cổ Thành, Thần huyết bên trong đó giống như là lửa đèn trong đêm tối, dị thường chói mắt.
Chỉ là cả đám người ở đây vẫn đang quan sát, họ đều đang đợi , đợi có người đi trước thử nghiệm.
Bên ma tu cũng có nhiều người tới, nàng có thể phát giác được.
Nhưng nếu Lưu Hỏa thật sự tới, bọn hắn ngược lại còn có thể thuận tiện chộp tới hỏi một chút.
Trong một góc khác, Hứa Phương nhìn Họa Loạn Cổ Thành không nói gì, tạm thời không có người đi vào, hắn cũng không vội, nếu có người đi vào, hắn sẽ trực tiếp đi tìm bọn người Lục Thủy.
Đến lúc đó mang bọn hắn ra là được.
Hắn cũng không muốn bị cuốn vào bên trong chuyện tranh đoạt Thần huyết này.
"Lãnh Đao Hứa Phương?" Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Hứa Phương.
Hứa Phương nhìn qua, là một lão giả, tu vi Nhập Đạo.
"Đạo hữu là?" Hứa Phương nhẹ giọng hỏi.
Đối phương có thể phát giác được vị trí của hắn, như vậy năng lực tất nhiên sẽ không kém hơn hắn.
"Lão phu không có danh khí lớn như Hứa đạo hữu, ta thường được một vài hảo hữu gọi là Ma Đao Thủ Đồ." Ma Đao Thủ Đồ cười ha hả nói.
Trong nháy mắt khi nghe được cái tên này, lông mày Hứa Phương hơi nhíu lại.
Ma Đao Thủ Đồ, khó trách lại phát hiện được hắn, thứ bọn hắn tu đều là đao, nhưng đối phương tu tàng đao, mà hắn tu lại là Bá Đao.
Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là Ma Đao Thủ Đồ cũng không phải loại lương thiện gì, nếu như không phải tu vi của người này cao thâm, thì có lẽ sớm đã bị kẻ thù xé nghìn mảnh.
"Hóa ra là tiền bối Ma Đao, không biết tiền bối tìm vãn bối là có việc gì muốn nhờ?" Hứa Phương nhẹ giọng mở miệng nói.
Mặc dù tự xưng là vãn bối, nhưng là Hứa Phương cũng không sợ đối phương.
Ma Đao Thủ Đồ nhìn về hướng Thần huyết, nói:
" Người đến thăm dò Thần huyết cũng không ít, chỉ bằng vào một người, gần như không khả năng đoạt được Thần huyết, Hứa đạo hữu không biết có ý muốn liên thủ với ta không?"
Hứa Phương lắc đầu:
"Rất xin lỗi, Hứa mỗ lần này không phải là tới vì Thần huyết."
Ma Đao Thủ Đồ nhìn Hứa Phương một cái thật sâu, sau đó bình tĩnh nói:
"Vậy thật đáng tiếc."
Một câu nói này vừa vang lên, sắc mặt Hứa Phương lập tức đại biến, Hứa Phương cấp tốc lui lại, sau đó nhanh chóng đưa tay lấy thanh đao bổ củi bên hông ra.
Mà trong nháy mắt khi hắn vừa lui lại, vị trí cũ của hắn đã phải nhận liên tiếp mấy đạo công kích.
Tiếp đó, ba người có cảnh giới giống như Hứa Phương xuất hiện, bắt đầu vây công Hứa Phương.
-----
Dịch: MB_Boss