Vào lúc tất cả mọi người cảm thấy đã đạt đến cực hạn của mình, trên bầu trời đột nhiên truyền ra tiếng nổ rất lớn.
Ầm ầm ầm!!!
Biển máu nổ tung, tiêu tan thành mây khói.
Trong phút chốc, mặt trời chiếu xuống, trời đất trở nên rõ ràng, không còn vặn vẹo nữa.
Trong Họa Loạn Cổ Thành, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Nhưng ngay vào lúc này, bọn họ cuối cùng nghe rõ được lời nói chuyện của hai người kia.
"Lợi hại, làm ta có chút bất ngờ đấy." Là giọng nói Huyết Ảnh.
Lục Thủy nhìn Huyết Ảnh bị đánh bay, bình tĩnh nói:
"Chung quy chỉ là một tia tàn hồn có ý thức, chỉ có uy thế lại không uy năng mà thôi."
Huyết Ảnh này cũng không để ý, chỉ bình tĩnh nói:
"Ngươi thắng nói gì cũng đúng cả. Nhưng thua thì thua, ta vốn chỉ muốn thử cảm giác độc lập thế nào mà thôi. Nếu không thể, ta cũng tiện nhân lúc biển máu không ở đây, quay về trong bản thể."
Lục Thủy nhìn Huyết Ảnh có chút nghi ngờ, cảm giác ý thức lưu lại này có chút mâu thuẫn.
"Rất bất ngờ trước ý nghĩ của ta sao?”
“Ngươi không nên bất ngờ, không phải sao?”
“Nếu có thể đánh bại ta, ngươi chắc hẳn cũng hiểu." Huyết Ảnh nhìn Lục Thủy bình tĩnh nói.
Thất bại chính là thất bại, chết chính là chết, ở trong tâm tình của Huyết Ảnh, những điều này không thể làm cho hắn khủng hoảng.
"Hiểu." Lúc này Lục Thủy gật đầu đáp lại.
Hắn đúng là có thể hiểu được, người này, hoặc nói là tồn tại này vốn chính là mâu thuẫn.
Bản thể của đối phương để lại tàn hồn có ý thức ở chỗ này, không để ý xem đối phương có độc lập hay không, có phản loạn hay không, nhưng lại muốn thông qua đối phương để nhận được tin tức ở đây, để đối phương đúng lúc phản ánh lại.
Giống như theo đuổi phân thân lại giống như phái ra thuộc hạ, cũng có thể đại biểu cho chính hắn.
Thiếu logic sao?
Không có logic, có thể chính là logic của đối phương.
"Lần sau gặp lại, ngươi có thể sẽ phải đối mặt với bản thể của ta.”
“Hi vọng ngươi có thể vẫn ung dung như ngày hôm nay. Ta có cảm giác, mấy năm sau chúng ta sẽ gặp lại." Huyết Ảnh bắt đầu biến mất.
Lục Thủy nhìn đối phương, lắc đầu nói:
"Qua mấy năm nữa, có thể ngươi sẽ không dám tới gặp ta đâu."
Huyết Ảnh sắp biến mất nghe vậy liền sửng sốt, lần đầu tiên thể hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó hắn cười ha ha:
"Cuồng vọng, ngươi là kẻ cuồng vọng nhất mà ta từng gặp.”
“Hãy nói cho ta biết tên của ngươi, để ta xem thử người có thể thắng bản thể của ta rốt cuộc là ai?”
“Điều này cũng là một lạc thú đối với ta đấy."
Khi Huyết Ảnh hỏi ra những lời này, người bên dưới đều nhìn lên trên không trung, dường như cũng đang chờ nghe được tên của đối phương.
Chiến Vô Ảnh cũng muốn biết đối phương là ai. Hắn là Đế Tôn lén thức tỉnh, hay là kiếp sau do Nam Vô Đà Phật lựa chọn, hoặc là Chân Thần Độc Nhất từ trong thiên địa trở về.
Lúc này mỗi người đều đang nhìn, đều đang đợi tên của đối phương.
Chân Võ nhìn lên trên không trung, trong lòng chợt mặc niệm cho một tông môn nào đó.
Lục Thủy hoàn toàn không cần phải che giấu tên của mình nữa.
Cho nên khi đối phương hỏi, Lục Thủy lại lên tiếng:
"Bản tọa..."
Ầm!!!
Vào lúc Lục Thủy vừa mở miệng, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh.
Trong phút chốc Thần Huyết nhảy lên, biển máu ngưng tụ và che khuất bầu trời.
Tất cả mọi người bên dưới đều kinh sợ, lại xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng kẻ kinh ngạc nhất dĩ nhiên là Huyết Ảnh, bởi vì hắn lại có thể bị ép đi ra, hắn đáng lẽ có thể rời đi, lúc này thoáng cái liền bị đánh phải trở về.
"Ai?"
Đúng vậy, có người xông vào, hơn nữa còn trực tiếp kích hoạt Thần Huyết trên tất cả các phương diện.
Vào lúc Huyết Ảnh muốn qua kiểm tra xem xét, một cái miệng há to đột nhiên lao về phía hắn.
Huyết Ảnh: "???"
Vù, cái miệng rộng này trực tiếp nuốt chửng lấy Huyết Ảnh, sau đó chỉ nghe “ực” một tiếng.
Lục Thủy: "???"
"Hắc, nuốt vào rồi."
Lúc này một cô nhóc có mái tóc bảy màu đứng lơ lửng giữa không trung, cách Lục Thủy không xa.
Nàng đang xoa bụng với vẻ mặt thỏa mãn.
Lục Thủy nhìn bé gái trước mắt, trong lòng rất không hiểu.
Phương thức xuất hiện của bé gái này hơi đặc thù, hắn thiếu chút nữa không cảm nhận được.
Nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện khác, khí tức của nàng thể hiện ra, rất phù hợp với Thần huyết.
Nhưng mà Thần huyết không hề chảy ra từ trên người đối phương.
Hoặc có thể nói là, liên quan tới thần lực, bé gái này còn không bằng một giọt Thần huyết. Nhưng đối phương là hoàn chỉnh, đây cũng là một loại khái niệm khác.
“Nếu như Thần huyết là của Chân Thần, thế thì bé gái này có quan hệ với Chân Thần?”
Đối phương chỉ giống Chân Thần mà thôi. Nếu xem xét từ tính độc nhất, nàng không phải là Chân Thần.
Nhưng Lục Thủy có chút không hiểu. Vì sao bé gái này lại không nuốt Thần huyết, mà chỉ muốn nuốt huyết ảnh?
Dựa vào độ phù hợp của đối phương và Thần huyết, sẽ có được tỷ lệ nhất định dung hợp giọt Thần huyết này, đến lúc đó tất nhiên sẽ thu hoạch được một chút uy năng.
Còn chiến lực, chỉ có thể nói đối phương hơi đặc thù.
Thật sự đánh nhau, miễn cưỡng hơn một chút so với một sợi ý thức tàn hồn huyết ảnh kia mà thôi.
Lục Thủy nhìn bé gái này rồi trầm mặc không nói, phảng phất đang chờ đối phương nhìn qua đây.
Sau khi bé gái hài lòng liền dự định nhìn xem tình hình xung quanh một chút.
Khi nàng quay đầu nhìn thấy Thần huyết thì sửng sốt, sau đó kinh hỉ nói:
“Thì ra còn có một giọt. Nếu lại nuốt vào, đừng nói là phong ấn, ta còn có thể phản phong ấn trở về.”
Lúc này Lục Thủy đã không nhịn được:
“Ý của ngươi là, ngươi vốn muốn nuốt Thần huyết?”
"Nhân loại?
Lại có thể nhìn thấy ta, nhưng dù sao cũng là một kẻ phàm nhân.
Đúng là ta muốn nuốt Thần huyết. Ở trong thiên địa này, trừ ta ra, không người nào có thể thôn phệ Thần huyết.
Tốt nhất là ngươi đừng nghĩ quá nhiều." Bé gái tóc bảy màu nói với Lục Thủy.
Lục Thủy cũng không hề hoài nghi lời bé gái này nói, mà chỉ có ý tốt nhắc nhở một câu:
“Thứ ngươi vừa mới nuốt không phải là Thần huyết.”
“Nhân loại, ngươi đang mạo phạm ta sao?” Bé gái tóc bảy màu nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.
Hoài nghi Thần chính là đang mạo phạm Thần.
Mà nàng còn thấy rất rõ ràng, đỏ như vậy, lớn như vậy, chắc chắn là Thần huyết.
“Ngươi nhìn bụng mình một chút đi, đen rồi.” Lục Thủy trả lời.
Một đứa bé, hắn cũng chẳng muốn so đo.
Lúc này bé gái tóc bảy màu nhìn bụng mình, sau đó nàng phát hiện quả nhiên đã bị đen.
Sau một khắc, nàng che bụng ngã xuống biển máu lăn lộn:
“Đau, đau, đau, đau quá.”
Lục Thủy nhìn đối phương, luôn có cảm giác đã gặp qua cảnh này ở đâu.
Nhưng hắn không hề để ý tới, người không chết được.
Nôn ra sẽ không sao, chỉ đáng thương cho huyết ảnh kia đã tan thành mây khói.
Ngay cả cơ hội truyền tin tức về cho bản thể cũng không có.
-----
Dịch: MB_Boss