"Ngươi là một nhân loại lại có thể làm cho ta mở miệng, cũng đủ để ngươi cao ngạo rồi." Trong giọng nói của bóng người do biển máu ngưng tụ ra đầy vẻ tang thương.
Lục Thủy nhìn Huyết Ảnh, bình tĩnh nói:
"Một tia tàn hồn có ý thức mà thôi."
"Loài người, vô tri có đôi khi đúng là một loại phúc." Huyết Ảnh nhìn về phía Lục Thủy, bình tĩnh nói.
Trong giọng nói của hắn không có xem thường, không có khinh rẻ.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều cho rằng kẻ đứng phía trước hắn là con kiến hôi vô tri.
Người sẽ tính toán với con kiến sao?
Lục Thủy không định giải thích rõ với đối phương, hắn mở miệng nói:
"Bất Tử Tộc điên cuồng là do ngươi ra tay?"
Huyết Ảnh lắc đầu:
"Chỉ là một phần nguyên nhân thôi, nguyên nhân chính vẫn là vì Chân Thần sắp chết.”
“Hơn nữa kẻ điên cuồng là ta, nhưng cũng không phải ta.”
“Cho nên ta làm sao biết được nó có liên quan đến ta lớn tới mức nào?"
Lục Thủy không nghe nửa câu sau, chỉ thấy tò mò về nửa câu đầu, sau đó mở miệng nói:
"Lấy biểu hiện đặc biệt của Thần Huyết, trên lý thuyết Chân Thần không thể chết chứ?"
"Ngươi cũng nói là trên lý thuyết, trên thực tế Chân Thần quả thật đã sắp chết. Về phần tại sao, ngươi chỉ là nhân loại nhỏ bé không thể biết được điều này." Gương mặt của Huyết Ảnh xuất hiện đôi mắt, hắn bình tĩnh nhìn Lục Thủy nói.
Lục Thủy cũng không hỏi nhiều.
Chân Thần quả thật đã chết, hơn nữa thời điểm chết đại khái là sau khi Bất Tử Tộc diệt tộc.
Về phần tại sao Chân Thần chết, chỉ có thể chờ sau này có thời gian rảnh rỗi lại điều tra một chút.
Bây giờ, điều hắn phải biết là những chuyện khác.
"Ngươi biết cái gì là Dự Ngôn Thạch Bản không?" Lục Thủy hỏi.
"Đó là cái gì?" Huyết Ảnh biểu thị không hiểu.
"Vị Lai Kinh thì sao?"
Huyết Ảnh tiếp tục lắc đầu.
"Còn Sách Khải Huyền?"
Huyết Ảnh vẫn lắc đầu.
Lục Thủy không còn lời nào để nói nữa.
Đối phương cái gì cũng không biết, nhưng cũng đúng thôi, đối phương chỉ là một tia tàn hồn có ý thức mà thôi.
Hơn nữa thời gian chênh lệch chắc hẳn rất lớn.
Lục Thủy đột nhiên nhớ ra điều gì, vì vậy lại mở miệng nói:
"Như vậy, Lục thì sao?"
Huyết Ảnh nghe được vấn đề này, hình như dừng lại, cuối cùng hắn vẫn ý cười nhìn Lục Thủy nói:
"Ngươi cũng không cần biết điều này."
Lục Thủy không lên tiếng nữa.
"Không có vấn đề gì nữa à?" Huyết Ảnh chủ động hỏi.
Lục Thủy nhìn Huyết Ảnh với vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng lắc đầu.
Hắn có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng đối phương đều không trả lời, hơn nữa chuyện liên quan đến Chân Thần, đối phương cũng chưa chắc đã biết được.
"Vậy thì đến lượt ta." Huyết Ảnh nhìn Lục Thủy bước chậm rãi tới, nói:
"Lời ngươi vừa nói cũng đúng, ta chỉ là một tia ý thức tàn hồn, như vậy tàn hồn có ý thức không muốn độc lập thì không phải là tàn hồn có ý thức tốt, ngươi có thể hiểu được không?"
Lục Thủy nhìn Huyết Ảnh qua, gật đầu biểu thị hiểu:
"Phải."
Lúc này Huyết Ảnh đã đi tới trước mặt Lục Thủy, giữa bọn họ chỉ cách nhau mười bước:
"Muốn độc lập, sẽ cần phải có một cơ thể của riêng mình. Thần Huyết thật ra có thể hóa thành cơ thể, nhưng tàn hồn có ý thức lại không có khả năng khống chế Thần Huyết.”
“Cho nên cần phải có một cơ thể tương đối đặc biệt, hơn nữa còn sức sống.”
“Cơ thể này vẫn phải ở trước mặt ta.”
“Ngươi có thể hiểu được chứ?"
Lục Thủy gật đầu biểu thị tán thành:
"Có thể hiểu được."
"Ngươi cảm thấy tàn nhẫn và đáng trách sao?" Huyết Ảnh cách Lục Thủy chỉ còn năm bước.
"Không tàn nhẫn, cũng không thể hận."
"Ngươi rất tự tin."
"Ngươi cũng vậy."
"Như vậy ta không khách sáo nữa." Huyết Ảnh không ngờ chỉ cách Lục Thủy có một bước.
"Như vậy, ta cũng không khách sáo nữa." Lục Thủy mỉm cười đáp lại.
Trong chớp nhoáng này, Huyết Ảnh và Lục Thủy đồng thời giơ một tay ra.
Hai tay của từng người mang theo lực lượng, sau đó va chạm vào nhau trên không trung.
Oong!
Một vụ nổ không tiếng động lập tức cuốn ra cả biển máu.
Giờ phút này, biển máu điên cuồng phun ra, sóng máu ngập trời, lực lượng không hình không bóng đang điên cuồng tàn sát bừa bãi khắp biển máu.
Mà tất cả mọi người phía dưới nhìn thấy biển máu cuồn cuộn, lực lượng vô hình đang tách biển máu ra.
Người đàn ông tế tự nhìn biển máu, vẫn luôn xem chừng.
Bọn họ không biết hai người trên bầu trời nói gì, nhưng bọn họ biết hai người này đã ra tay.
Chân Võ khẩn trương nhìn lên trên không trung, biển máu vặn vẹo này bị tách ra làm đôi là vì hai người tranh đấu.
Theo biển máu tách ra, ảnh hưởng của Thần Huyết trực tiếp khuếch tán, trời đất bắt đầu vặn vẹo, vạn vật dần dần bị trấn áp.
Người trong Họa Loạn Cổ Thành trực tiếp bị vặn xoắn, không có cách nào nhúc nhích, bọn họ cảm giác cơ thể của mình gần như bị xé rách.
Vô số người bắt đầu kêu lên thảm thiết.
Bọn họ không có cách nào chịu nổi đau đớn này.
"Tiểu hữu Chân Võ?" Hứa Phương lập tức quay đầu, nhìn về phía Chân Võ.
Lấy tu vi của Chân Võ, tuyệt đối sẽ phải chịu đau đớn vì bị xoắn vặn.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.
Nhưng hắn quay đầu lại, bất ngờ phát hiện Chân Võ hoàn toàn không có việc gì.
Chân Võ tất nhiên nghe được tiếng kêu lên thảm thiết, tất nhiên cũng hiểu rõ lực xoắn vặn này đã bắt đầu ảnh hưởng đến bọn họ.
Nhưng hắn trước sau không có cảm giác được điều đó ảnh hưởng đến hắn.
Lúc này hắn phát hiện ra áo bào đen mơ hồ tản ra một khí tức kỳ lạ.
"Là lực lượng của thiếu gia." Chân Võ lập tức nói.
Hứa Phương có chút chấn động, rõ ràng chỉ là kẻ có lực lượng yếu ớt, lại có thể bảo đảm cho người ta bình an không có việc gì.
Thật sự làm người ta khó có thể hiểu được.
Không trách được hắn có thể đi tới trước mặt Thần Huyết, tranh đấu với tồn tại khủng khiếp này.
Đồng thời điều này cũng xác nhận suy đoán của hắn trước đó.
Kẻ đứng trên không trung đúng là Đông Phương Hạo Nguyệt.
Nhưng càng hiểu rõ, hắn càng muốn biết Đông Phương Hạo Nguyệt rốt cuộc là ai.
Rốt cuộc là hạng người gì mà có thể làm được tới mức này.
Tất cả mọi người của Bất Tử tộc bình tĩnh nhìn, bọn họ không thấy sự vặn vẹo, dù sao bọn họ đã sớm quen rồi.
Tất cả lực vặn xoắn, điên cuồng trên người bọn họ đã được thể hiện ra từ lâu.
Bên ngoài Họa Loạn Cổ Thành, mọi người đều theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng khi vừa có suy nghĩ này, ý tưởng này đã bị bắt đầu vặn vẹo.
Trong giây lát, bọn họ lại có thể không có cách nào lui lại được.
Mọi người phát hiện ra điều này, trong lòng không dám khinh thường, không thể không lựa chọn đối đầu, nhưng càng đối đầu càng khó chịu.
Càng như vậy, bọn họ càng có thể hiểu rõ người phía trên Thần Huyết, trực tiếp đối mặt với Huyết Ảnh đáng sợ tới mức nào.
Lúc này, biển máu trên bầu trời đã tách thành hai nửa, hai bên biển máu bắt đầu tranh đấu với nhau.
Sóng biển cuồn cuộn, biển máu che khuất bầu trời.
Theo hai bên tranh đấu, biển máu hai phía cũng không ngừng biến mất, không ngừng dung hợp.
Cả Họa Loạn Cổ Thành cũng vặn vẹo theo cuộc tranh đấu càng lúc càng mãnh liệt đó.
Bên khóe miệng của rất nhiều người bắt đầu tràn ra máu tươi, tay chân cũng bị vặn gãy.
-----
Dịch: MB_Boss