Hòa Vũ Diệp quay đầu nhìn Lịch Thiên Xích, mặt không thay đổi nói:
"Ngươi nhìn phía sau đi, có con chó đang kéo ra điểm tâm của ngươi kìa.”
“Nhớ ăn nhân lúc còn tươi đi."
Lịch Thiên Xích quay đầu lại nhìn, phát hiện quả thật có con chó đang ỉa.
Sau đó, Lịch Thiên Xích lấy dao nĩa khay ra, nói:
"Vậy việc nhân đức ta sẽ không nhường ai."
Vệ sinh như vậy à?
"Ha ha, thật sự hâm mộ ngươi, lại có thể dễ lừa gạt được đồ ăn như vậy."
Thần nữ mặc trang phục màu tím hoàn toàn không dễ chọc.
Ăn phân, có thể ăn cả đời.
Sau đó, Hòa Vũ Diệp lại nhìn Họa Loạn Cổ Thành.
Con chó đang đi ỉa, đột nhiên có chút táo bón, bị người ta nhìn chằm chằm làm nó không được tự nhiên.
...
Lúc này Lục Thủy lại đứng ở phía trước Thần Huyết, hắn cảm giác Thần Huyết này không quá tinh thuần, dường như có thứ gì đó ký sinh vậy.
"Xem ra năm đó Bất Tử Tộc hoàn toàn điên rồi, không chỉ vì Thần Huyết, chắc là có người khác tham gia.”
“Hơn nữa còn không phải là người yếu."
Lục Thủy nhìn Thần Huyết và đã có suy đoán sơ bộ.
Sau đó hắn bước lên trước, đi tới vị trí trung tâm nhất của Thần Huyết. Khi Lục Thủy đi tới vị trí này, tất cả mọi thứ xung quanh trực tiếp dừng lại.
Dường như hắn bước vào trong mặt bằng hoàn toàn mới.
Cũng vào lúc này, Họa Loạn Cổ Thành đột nhiên ngừng mưa.
Sau đó nó bị một cảnh tượng hoàn toàn mới bao phủ.
Là một biển máu.
Mà ở trên biển máu này có một mặt trăng sáng, dưới mặt trăng có một người đang đứng thẳng.
Trước mặt người này có một giọt máu đỏ tươi đang lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy giọt máu tươi này, nhưng không ai có thể nhìn thấu được nó. Ở trong mắt tất cả mọi người, đây là một thứ không có cách nào nhìn trộm, không có cách nào hiểu được.
Nếu không phải nhìn thấy nó là một giọt máu, như vậy nó có thể là tất cả.
Ngay khi cảnh tượng này xuất hiện, Bất Tử Tộc trong Họa Loạn Cổ Thành đột nhiên dừng chiến đấu, bọn họ trực tiếp trở lại trước Bất Tử Cung.
Đã không cần phải chiến đấu nữa.
Giai đoạn cuối cùng đã xuất hiện, không quan tâm ai đi tới, đều không có cách nào ảnh hưởng đến người phía trên.
Nhưng giai đoạn này lại quyết định người đối mặt với Thần Huyết sẽ sống hay chết.
Người đàn ông tế tự lại nhìn lên khoảng không, không nói lời nào.
Các Bất Tử Tộc khác cũng nhìn, bọn họ rất muốn xem thử người này có thể sống sót hay không.
...
Chân Lục Thủy đạp lên biển máu, hắn cảm giác được từng khí tức điên cuồng đang tràn ra từ trong Thần Huyết.
Nó dường như đang chờ đợi hắn đi tới tiếp xúc.
Lục Thủy ngược lại không lỗ mãng, hắn lấy ra một đồng tiền xu.
Hắn muốn bói một quẻ, xem có nguy hiểm hay không.
Tồn tại khác với cấp Chân Thần sẽ dễ dàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nhất.
Cho dù hắn có sức mạnh thiên địa chống đỡ, nhưng tu vi quá yếu, quá lỗ mãng sẽ dễ dàng gặp chuyện không may.
Lục Thủy tung đồng tiền xu lên.
"Mặt trước là dữ, mặt sau là lành."
Sau đó Lục Thủy chuẩn bị thò tay đón lấy đồng tiền xu, nhưng khi hắn sắp đón được, đồng tiền xu lập tức tiêu tan thành mây khói.
Nguyên nhân là vì Thần Huyết.
Một khi thứ quá mức bình thường rời khỏi hắn, sẽ gặp phải Thần Huyết áp chế.
Lục Thủy im lặng một lát, cuối cùng nói:
"Không có mặt trước, đó chính là cát."
Sau đó, Lục Thủy không e ngại nữa, hắn thò tay bắt đầu chạm vào Thần Huyết.
Khi Lục Thủy dự định chạm vào Thần Huyết, sức mạnh thiên địa của hắn trực tiếp được điều động, tràn ngập tới từng tế bào trên cơ thể hắn, bảo đảm sẽ không bị ảnh hưởng.
Sau đó một ngón tay của Lục Thủy chạm vào trên Thần Huyết.
Tích.
Ngay lúc tay của Lục Thủy chạm tới Thần Huyết, khắp biển máu đều xuất hiện dao động, giống như một giọt nước rất lớn được nhỏ vào trong biển rộng, gây ra dao động lớn cho biển rộng, nhưng tuyệt đối không xuất hiện sóng gió.
Lục Thủy có thể cảm giác được, hắn dường như đụng vào một không gian đặc biệt, giống như mở ra một cánh cửa kỳ lạ.
Đồ vật bên trong sắp lao ra.
Dưới Họa Loạn Cổ Thành, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trên không trung.
Tuy không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể phía trên thế nào, không nhìn thấy được động tác cụ thể của người kia.
Nhưng bọn họ thấy rõ hành động hắn đụng vào Thần Huyết.
Tất cả Bất Tử tộc ở trước Bất Tử Cung đều nhìn chằm chằm vào đó, phía sau mới là giờ phút khủng khiếp nhất.
Chân Võ cũng nhìn nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hắn có một cảm giác kỳ quái.
Cảm giác này làm cho hắn có chút sợ hãi, dường như không trung đang vặn vẹo, mặt đất đang cười một cách điên cuồng.
Lúc này, theo bản năng trên người Hứa Phương xuất hiện đao ý, dường như đang mơ hồ chống lại điều gì đó.
"Tiền bối?" Chân Võ có chút lo lắng kêu lên.
"Không có việc gì, ta chỉ cảm giác cả tòa thành bị một thứ đáng sợ bao phủ, không nên hành động thiếu suy nghĩ." Vẻ mặt Hứa Phương nghiêm trọng nói.
Bây giờ hắn có chút hâm mộ những kẻ yếu, không có cách nào cảm giác được lại không khủng hoảng, vô tri thì có thể không khiếp sợ.
Càng là người mạnh mẽ lại càng cảm giác được bản thân mình nhỏ bé.
Lần này không chỉ Hứa Phương, cho dù là Cao Viễn, Chiến Vô Ảnh, Hòa Vũ Diệp, Lịch Thiên Xích bên ngoài cũng theo bản năng lùi lại một bước.
Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, Họa Loạn Cổ Thành dường như bị tồn tại gì đó đáng sợ cắn nuốt vậy.
Trời đất đang vặn vẹo, đang cười một cách điên cuồng một cách khoa trương.
Sau khi cảm nhận được tất cả những điều này, các vị cường giả dường như đã nhìn lén được cái chết tới.
"Đây là nguyên nhân Đế Tôn kiêng kỵ Thiên Tai Cổ Thành sao?" Chiến Vô Ảnh có suy đoán.
Sau đó hắn lại nhìn bóng người phía trên, hắn muốn biết đối phương có thể kiên trì bao lâu.
Lục Thủy cảm nhận biến hóa xung quanh, hắn biết tồn tại bên trong đang lao ra.
Không phải lực lượng của Thần Huyết, là một loại lực lượng khác hoàn toàn trái ngược.
Hỗn loạn, điên cuồng.
Khó có thể thăm dò.
Lại có chút quen thuộc.
"Thật sự làm người ta bất ngờ đấy, chuyện này đúng là rất phức tạp." Lục Thủy nhếch mép cười khẽ, tiện thể rụt tay lại.
Sau đó biển máu bắt đầu cuồn cuộn với khí thế cũng không kinh người, nhưng lại làm cho thiên địa này xuất hiện một loại cảm giác sắp bị phá vỡ.
Loại phá vỡ này trực tiếp che phủ lên Lục Thủy, ở xung quanh Lục Thủy, giống như trời sập đất vùi, thương hải tang điền, nhưng Lục Thủy vẫn đứng sừng sững bất động, tất cả đều không thể ảnh hưởng đến hắn.
Rất nhanh, tất cả đã trở lại bình thường, biển máu cuồn cuộn ngưng tụ ra một người, hẳn là một nam tính.
Nhưng cơ thể ngoại trừ hai tay, hai chân lại không nhìn thấy được bất kỳ chi tiết nào, nhất là ngũ quan của hắn căn bản không có hiện ra.
-----
Dịch: MB_Boss