Mộ Tuyết lấy lại tinh thần, cầm một quả bồ đào bỏ vào trong miệng, sau đó hơi nghi hoặc nói:
"Tại sao lại có cảm giác chính mình đã bỏ qua chuyện gì đó rất thú vị.
Có quan hệ với Lục Thủy?"
Mộ Tuyết híp mắt lại, sau đó cắn răng nuốt quả bồ đào vào.
Có hơi chua.
Sau đó Mộ Tuyết lại ăn một quả nữa.
Chà chà, vẫn là chua.
"Ừ, để lại cho Lục Thủy ăn."
Mộ Tuyết nghĩ vậy, đã tính tự mình cầm đi cho Lục Thủy, đút cho hắn ăn từng quả, từng quả một.
Chỉ là Mộ Tuyết vừa thò tay ra đã rụt lại.
Nàng quên mất, hôm nay Lục Thủy đâu có ở nhà.
Cho dù hắn có ở nhà, nàng sao có thể tùy tiện đi qua tặng đồ được, làm thế cũng không thích hợp.
Dùng đồ của Lục gia tặng cho thiếu gia của Lục gia ăn, nhìn thế nào cũng rất bất lịch sự. Nàng tạm thời không thể làm loại chuyện như vậy được.
Mộ Tuyết suy nghĩ một lát, vẫn giơ tay ra cầm lấy cái khay.
Khi đi ra ngoài, Đinh Lương vừa vặn làm việc xong, vừa trở về Mộ Tuyết đã đưa khay hoa quả cho Đinh Lương.
Đinh Lương tự nhiên đón lấy, sau đó đi theo sau lưng Mộ Tuyết.
"Có nhìn thấy Trà Trà không?" Mộ Tuyết hỏi.
Đinh Lương tất nhiên biết tiểu thư nhà mình muốn cầm hoa quả qua, đưa cho tiểu thư Trà Trà ăn, sau đó gật đầu:
"Lúc ta về có gặp được nàng ấy ở bên kia quảng trường, hình như nàng ấy đang luyện công."
"Luyện công à?" Mộ Tuyết hơi bất ngờ.
Nhưng Đinh Lương cũng không biết nhiều hơn nữa.
Mộ Tuyết đi rất nhanh đã tới quảng trường bên này, sau đó nàng ngồi xuống đình nhỏ bên quảng trường, Đinh Lương cũng đặt khay nho lên trên bàn.
Hương Dụ chạy tới trước tiên. Về phần Đông Phương Trà Trà, nàng đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, chỉ cảm giác đầu có chút lắc lư, tay thả xuống cầm một quyển sách bình thường.
Mộ Tuyết liếc nhìn quyển sách, sau đó nhìn về phía Hương Dụ đã đi tới.
"Mộ tiểu thư, Trà Trà tiểu thư đang ngủ." Hương Dụ đặc biệt xin lỗi nói.
Mộ Tuyết có chút buồn cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài mà tò mò nói:
"Sao Trà Trà lại đột nhiên muốn tới luyện công thế?"
"Là vậy ạ..." Nghe Mộ Tuyết hỏi vậy, Hương Dụ tất nhiên không định che giấu, thành thật nói cho nàng biết.
Chờ Hương Dụ nói xong, Hương Dụ mới có chút nghi ngờ nói:
"Khi đó ta quả thật không nhìn thấy, cũng cảm giác được bất kỳ kẻ nào, nhưng Trà Trà tiểu thư đúng là có nhìn thấy, sách cũng đột nhiên xuất hiện từ trong không trung."
Mộ Tuyết không nói gì, chỉ nhớ lại, Băng Sương Hà quả thật rất đặc biệt, nhưng đời trước nàng không nghe nói trong sông có Thần.
Nếu có, sau này nàng không thể không biết được.
Trừ khi trước khi nàng tu luyện thành công, vị Thần kia liền rời đi.
Bây giờ nàng tất nhiên cũng không tiện qua kiểm tra xem xét.
"Trà Trà nhận được quyển sách kia, lại tu luyện như thế nào?" Mộ Tuyết nhìn về phía Đông Phương Trà Trà trong quảng trường, khẽ hỏi.
Hương Dụ lập tức giải thích:
"Trà Trà tiểu thư không tu luyện, nàng nói nàng hình như có thể xem hiểu được quyển sách này, tới bên này chẳng qua là cảm thấy ánh sáng bên này tốt nhất, dễ nhìn rõ nhất thôi.”
“Chỉ là xem chưa được hai trang đã ngủ."
Mộ Tuyết gật đầu, cũng không thấy bất ngờ.
"Cầm sách tới cho ta xem thử, thuận tiện đưa Trà Trà vào trong đình nghỉ ngơi."
Mộ Tuyết dừng một lát lại nói thêm một câu:
"Yên tâm, sẽ không đánh thức nàng dậy."
Trà Trà nhảy nhót rất lâu, có thể ngủ thẳng giấc cũng không dễ dàng gì.
Sau đó, Hương Dụ và Đinh Lương cùng sử dụng pháp thuật đưa Trà Trà tới đình một cách ổn định, cuối cùng để cho Trà Trà nằm sấp ở trên mặt bàn nghỉ ngơi.
Mà sách trong tay Trà Trà tất nhiên bị Mộ Tuyết lấy đi.
Mộ Tuyết vừa cầm được sách lập tức biết Trà Trà không phải tự mình muốn ngủ.
Mà đọc sách dùng hết tất cả tinh lực, không thể không ngủ.
Nếu lật thêm một tờ, vậy thì không phải là ngủ, mà lập tức bất tỉnh.
Đến lúc đó Hương Dụ hẳn sẽ kinh hoảng mất.
Nhìn thấy Trà Trà ngủ yên, Mộ Tuyết lại tập trung chú ý vào quyển sách.
Phía trên có tên sách, nhưng nhìn qua có vẻ mơ hồ không rõ, người bình thường không có cách nào quan sát sách này được.
Có thể xem sách này, hoặc là tu vi đủ, hoặc là nắm giữ lực lượng tới mức độ nhất định.
Trình độ Công Đức Nhãn của Trà Trà miễn cưỡng đạt được, nên có thể miễn cưỡng xem hiểu, chỉ là lực lượng một con mắt có hạn, không xem được mấy tờ đã kiệt sức, sau đó ngủ mất.
Mộ Tuyết vận dụng hỗn nguyên chi khí, chữ viết vốn mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng, sau đó nàng nhìn thấy tên sách làm nàng có chút bất ngờ:
Giáo dục bắt buộc 900 để thành Thần — Hậu Thổ Thiên
Mộ Tuyết: "..."
Nàng rất tò mò, thật sự có Thần ngoài Thần Chúng sao?
Có sao?
Không nhớ nữa.
Mộ Tuyết không nghĩ nhiều nữa, lại lật ra quyển sách thành Thần này.
Trang đầu tiên chỉ có một câu:
Ta là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa.
Dưới quyền có bảy vị Chủ thần.
"Thần Chúng cũng là bảy vị Chủ thần, không biết có liên hệ gì không. Nhưng phía trên Chủ Thần của Thần Chúng gọi là Chân Thần Độc Nhất mà?"
Trong lòng Mộ Tuyết thầm nghĩ.
Nhưng Chân Thần Độc Nhất này chỉ là cảnh giới mà thôi.
Nàng cũng không biết Chân Thần Duy Nhất có giống vậy không.
Mộ Tuyết tiện tay lật sang trang thứ hai:
Hôm nay trời mưa, đất đai hơi ẩm ướt, có chút ảnh hưởng tới việc săn thú, nhưng không phải là vấn đề lớn, cảm giác ngày hôm nay đặc biệt tốt.
Khẳng định có thể giết chết được Ma Thú.
Chỉ cần lại giết chết thêm một trăm vạn con, lại có đủ tiền đi tới học viện thành Thần.
Cố gắng lên, Rhiya ngươi có thể làm được.
...
"Đây là đang viết nhật ký sao?" Mộ Tuyết có chút nghi ngờ.
Nhưng học viện Thành Thần là nơi nào vậy?
Còn nữa, chính là giết chết một trăm vạn con Ma Thú, là nghiêm túc thật à?
Sau đó, Mộ Tuyết lật ra trang thứ ba:
Thật không ngờ sẽ gặp phải vùng đầm lầy, cảm giác thoáng cái lại tệ hơn rất nhiều, nhưng ta đã mang đầy đủ hết đồ, chỉ cần phát huy ổn định, sẽ không có vấn đề lớn nữa.
Nhìn thấy đầu của Ma Thú, mai phục tốt lại có thể bắt được nó.
Chỉ cần giết thêm một trăm vạn lẻ một con nữa, ta lại có thể đi tới học viện Thành Thần.
Được, ta nhất định sẽ thành Thần.
Tiếp tục cố gắng.
...
Mộ Tuyết: "..."
Nàng cảm thấy quyển sách này thật thú vị, có thể xem tiếp.
Nghĩ vậy, nàng lại cầm quả bồ đào bỏ vào trong miệng.
Vừa bỏ vào, nàng liền hối hận rồi, đây là bồ đào chua cho Trà Trà ăn mà.
Chỉ là không bao lâu, Mộ Tuyết lại bất ngờ phát hiện ra quả bồ đào này còn rất ngọt.
Có cảm giác ngọt, Mộ Tuyết lại thò tay ra lấy bồ đào, nàng hy vọng lại ngọt.
Sau khi cắn xong, chân mày của nàng lại nhíu lại, cuối cùng kiên trì nuốt xuống.
Nàng vẫn tiếp tục đọc sách.
…
Bên ngoài Họa Loạn Cổ Thành, đám người Hòa Vũ Diệp thở phào nhẹ nhõm, thần nữ mặc trang phục màu tím cũng không biết đã bị bọn họ đưa lên Bí Giám.
Nếu không rất khó nói xem, bọn họ có thể gặp chuyện không may hay không.
-----
Dịch: MB_Boss