Sắp tới buổi trưa, Lục Thủy ngồi ở trên quảng trường.
Hắn đang tu luyện thể thuật.
Mộ Tuyết ngồi ở trong đình quan sát.
Mới sáng sớm hắn thuận miệng nói mình phải tu luyện, cho nên Mộ Tuyết cũng đi theo qua đây.
Nàng nói nàng cũng đang rảnh rỗi.
Lục Thủy hối hận, như vậy hắn sẽ không có cách nào dùng sức mạnh thiên địa gia tăng cho mình được.
Dưới tình huống bình thường, sức mạnh thiên địa hoán đổi trong thân thể chắc chắn sẽ không tràn ra, cho nên Mộ Tuyết hẳn sẽ không phát hiện ra đâu.
Nhưng bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Lục Thủy không có cảm giác an toàn.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Sau đó hắn vẫn không dùng tới sức mạnh thiên địa tu luyện đến bây giờ.
Đại khái hắn đã tu luyện xong.
Còn lại chỉ cần đánh Tử Kim Thạch trước mắt một chút là được.
Đây là do cha hắn đưa tới, nói hắn đã nhập môn, cần dùng cái này để rèn luyện và kiểm tra uy lực.
Lục Thủy dĩ nhiên phải nghe theo, dù sao cha hắn cũng rất có kinh nghiệm luyện thể.
Cha hắn còn có kinh nghiệm hơn cả Đau Răng Tiên Nhân.
Vì sao à?
Bởi vì Đau Răng Tiên Nhân bế quan một cái lại lên Tiên Đỉnh, hắn có kinh nghiệm gì chứ?
Người như thế đơn giản là đứa trẻ được thời đại cưng chiều.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vì đau răng mà chìm vào trong ngủ say.
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, bắt đầu vung nắm đấm, đánh vào trên.
Ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Có nhiều tiếng động theo tiết tấu vang lên đinh tai nhức óc, sức lực bùng nổ lại theo gió tăng lên.
Theo quyền cước của Lục Thủy nhanh chóng đập lên trên Tử Kim Thạch, xung quanh hắn dần có một cơn lốc cuốn lên, dường như chỉ cần tới gần cơn lốc này, sẽ có quyền cước của Lục Thủy đánh xuống.
Lục Thủy càng đánh càng hăng, cơn lốc càng lúc càng mạnh, mơ hồ thành công biến thành gió xoáy.
Sức lực quyền cước làm Lục Thủy có cảm giác mạnh mẽ hơn, hắn cảm thấy thể thuật của mình lại đột phá thêm mấy lần nữa, sẽ có thể địch nổi Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn thấy vậy thì nhíu mày:
"Hình như hắn lại lợi hại hơn rất nhiều rồi. Hắn có cần chăm chỉ như vậy không?
Chắc lần trước đi tới điện phủ Bất Diệt Tiên nhận được cơ duyên đi?"
Mộ Tuyết chống má nhìn Lục Thủy, rất nhanh chân mày của nàng lại giãn ra.
Chờ tới khi Lục Thủy luyện xong, nàng đi qua một chuyến.
Không bao lâu, Lục Thủy cũng phát ra hết lực lượng của đôi bàn chân.
Cảm giác rất tuyệt, nghe theo cha hắn quả nhiên là đúng.
Nhưng bây giờ hắn đang che giấu tu vi, thể thuật bị áp chế, nhưng vẫn có lực lượng gần với tam giai.
Điều này không khác trước mấy, phát ra vẫn tính là thoả mãn.
Điều đáng tiếc duy nhất là lần này không dung hợp với sức mạnh thiên địa, cường độ cũng yếu đi rất nhiều.
Có cảm giác uổng phí mất một ngày tu luyện.
Sau này có Mộ Tuyết ở đây, cả hành trình mình cứ ở bên cạnh Mộ Tuyết là được, chuyện tu luyện vẫn làm một mình thì tốt hơn.
Lục Thủy đang nghĩ vậy, hắn đột nhiên nghe được giọng nói của Mộ Tuyết:
"Lục thiếu gia tu luyện xong rồi sao?"
Lục Thủy có hơi bất ngờ, Mộ Tuyết lại có thể qua đây à?
Sau đó Lục Thủy quay đầu, nhìn về phía Mộ Tuyết, hắn thấy Mộ Tuyết đưa khăn tay qua.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn dường như nhìn thấy Mộ Tuyết muốn giơ tay lên lau giúp hắn.
Chắc là chuyện theo bản năng thôi.
Lục Thủy không từ chối khăn tay, trực tiếp nhận lấy.
Hắn lo mình mà từ chối, sau này Mộ Tuyết không thích làm chuyện này nữa, vậy sẽ không tốt đâu.
Không thể đả kích vào lòng tích cực của Mộ Tuyết.
Chờ sau khi Lục Thủy nhận lấy khăn tay, Mộ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt nữa thì mình đã lau mồ hôi giúp cho Lục Thủy rồi.
Đây vốn lại chuyện vợ chồng bọn họ hay làm, vợ chồng nhỏ, không đúng, là vợ chồng già vẫn có rất nhiều ăn ý.
Mộ Tuyết không suy nghĩ nhiều nữa, nàng nhìn Tử Kim Thạch khẽ nói:
"Tảng đá kia rất cứng sao?"
Lục Thủy lau mồ hôi, nói:
"Đúng vậy, là Tử Kim Thạch với phẩm chất không tệ, là pháp bảo thích hợp cho ngũ giai, lục giai luyện khí."
"Lục thiếu gia luyện thể đến mức nào rồi? Có thể so sánh được với Tử Kim Thạch này không?" Mộ Tuyết hơi tò mò nói.
Lục Thủy suy nghĩ một lát mới nói:
"Đại khái cần phải lên hai, ba giai nữa, đến lúc đó vận dụng toàn lực, chắc hẳn có thể..."
"Răng rắc." Lục Thủy còn chưa nói hết lời, hắn đột nhiên nghe được có tiếng thứ gì đó bị vỡ nát.
Sau đó hắn nhìn thấy Mộ Tuyết dùng bàn tay trắng mịn của nàng nhẹ nhàng vẻ một miếng đá nhỏ từ trên Kim Thạch.
Lục Thủy: "..."
Mộ Tuyết cầm miếng đá nhỏ Tử Kim Thạch này và nhìn Lục Thủy, khẽ cười nói:
"Hình như có hơi dễ vỡ."
Lục Thủy không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ do trời quá nóng, mồ hôi trán không ngừng tuôn ra.
Chiếc khăn trong tay đã hoàn toàn ướt sũng rồi.
Lục Thủy cố ép mình phải bình tĩnh lại.
Sau đó hắn nói:
"Có lẽ Mộ tiểu thư không biết, Tử Kim Thạch rất đắt."
Nghe thấy Lục Thủy nói vậy, Mộ Tuyết cười càng rạng rỡ hơn:
"Dì Lê Âm nói có thể chọn một thứ trong nhà kho mang về, xem như là quà tặng."
Mộ Tuyết nói xong, phất tay về phía Tử Kim Thạch.
Ý nàng đã rất rõ ràng, nàng có thể lấy cái này, không cần đền tiền.
Lục Thủy: "..."
Hắn nhìn vẻ tươi cười của Mộ Tuyết, nhất thời muốn nhéo một cái.
Nhưng hắn vẫn phải kiềm chế. Mộ Tuyết quả nhiên vẫn làm cho người ta yêu thích.
"Có phải Mộ tiểu thư cảm thấy khi mình trông rất xinh không?" Lục Thủy đột nhiên nói.
Lục Thủy không có cách nào tìm được khuyết điểm gì trong câu hỏi trước, dĩ nhiên là phải nói tới chuyện khác.
Nói sang chuyện khác mới có thể làm trong lòng hắn không hoảng hốt nữa.
Mộ Tuyết đánh người vẫn rất hung dữ.
Đau thật ra là rất bình thường, chính là dáng vẻ rất hung dữ.
Nghe được Lục Thủy nói vậy, Mộ Tuyết thoáng sửng sốt, không cười nữa, nói:
"Không dễ nhìn à?"
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói:
"Ta thừa nhận là rất dễ nhìn."
Nghe được Lục Thủy nói vậy, trên mặt Mộ Tuyết lại hiện ra ý cười. Nàng tò mò nói:
"Vậy dễ nhìn tới mức nào?"
Lục Thủy xoay người rời khỏi quảng trường. Đã tới giờ ăn rồi.
Mộ Tuyết tất nhiên đi theo.
Nhìn thấy Mộ Tuyết đuổi theo, Lục Thủy bình tĩnh nói:
"Vậy phải xem có tính tới mẹ ta không đã."
"Không tính thì sao?" Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy ngừng lại, nhìn Mộ Tuyết khẽ nói:
"Vậy trên đời này sẽ không có ai đẹp bằng lúc Mộ tiểu thư cười cả."
Mộ Tuyết càng cười tươi hơn, nói:
"Vậy nếu tính cả mẹ... dì Lê Âm thì sao?"
Mộ Tuyết thầm kinh sợ. Nàng suýt nữa đã thuận miệng gọi sai rồi.
Lục Thủy không lập tức trả lời, mà nhìn Mộ Tuyết, Mộ Tuyết cũng nhìn Lục Thủy, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó Lục Thủy mở miệng nói:
"Vẫn là Mộ tiểu thư đẹp."
Lục Thủy nói xong liền xoay người rời đi, bên kia có ma ma, thị nữ dường như đang tìm hắn.
-----
Dịch: MB_Boss