Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 299 - Chương 299: Ăn Ngon

Chương 299: Ăn Ngon Chương 299: Ăn Ngon

Nghe được Lục Thủy nói vậy, trên mặt Mộ Tuyết cười rạng rỡ.

Sau đó nàng nhanh chân đuổi theo Lục Thủy.

Thời tiết hôm nay thật tuyệt, làm người ta có cảm giác có chút hài lòng.

Khi Lục Thủy và Mộ Tuyết rời khỏi quảng trường, Kỳ Khê đi tới.

"Thiếu gia, phu nhân bảo ngài dẫn Thiếu phu nhân qua chỗ phu nhân ăn cơm trưa. Ta đang tính đi tìm Trà Trà tiểu thư." Sau khi Lục Thủy gật đầu, Kỳ Khê lại lùi lại vài bước rồi xoay người rời đi.

Chờ sau khi Kỳ Khê rời đi, Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, vẻ mặt nghi ngờ:

"Thiếu phu nhân?"

Vừa bị Lục Thủy gọi như thế, Mộ Tuyết vốn không có cảm giác gì, thoáng cái đã đỏ mặt.

Sau đó nàng cúi đầu ngượng ngập nói:

"Ta, ta không biết."

Nhìn thấy Mộ Tuyết như vậy, Lục Thủy lại không nói gì nữa, làm Mộ Tuyết không đắc ý như vây là tốt rồi.

Chỉ thoáng chèn ép nàng được một lát, hắn lại hài lòng.

Sau đó, Lục Thủy bước đi, bụi bặm mồ hôi trên người đã trực tiếp biến mất.

Một luồng khí mát lạnh phát ra.

Sắp đi ăn cơm rồi, cũng không thể để cả người đầy mồ hôi mà đi được.

Lục Thủy làm xong những điều này, mới bước chậm lại chờ đợi Mộ Tuyết đuổi theo.

Hắn và Mộ Tuyết đương nhiên phải sóng vai cùng đi.

...

Không bao lâu, Lục Thủy lại đi tới viện của cha mẹ hắn.

Khi đi tới sân, Lục Thủy lại thấy mẹ mình bày ra một bàn.

Nói thật, thức ăn mẹ nấu thoạt nhìn rất ngon, nhìn bề ngoài không có bất kỳ vấn đề gì.

Thậm chí ngửi cũng không tệ.

Đáng tiếc ăn vào lại một lời khó nói hết.

Nếu không phải nhìn bề ngoài tạm được, cũng không có khả năng đặt chung một chỗ với thức ăn do phòng bếp mà hắn lại không nhận ra, còn trúng gian kế của mẹ hắn.

"Cha đâu ạ?" Lục Thủy đi vào trong sân, tò mò hỏi.

Hắn không thấy cha hắn.

Mộ Tuyết đi bên cạnh cũng chào một tiếng dì Lê Âm.

"Cha con sẽ về ngay thôi. Các con tới ngồi trước đi." Chờ đám người Lục Thủy ngồi xuống, Đông Phương Lê Âm lại nói:

"Có muốn thử trước không?"

Lục Thủy bình tĩnh lắc đầu, nói:

"Chờ cha tới lại cùng ăn đi. Cha chưa động đũa, chúng con không dám động."

Lúc này, Lục Thủy giả nghiêm túc như vậy làm trong lòng Mộ Tuyết cười thầm.

Nhưng nàng cảm thấy Lục Thủy nói rất đúng.

Vẫn chờ một lát thì hơn.

Đông Phương Lê Âm thoáng cười nói:

"Mẹ làm thức ăn không ngon à?"

Lục Thủy: "..."

Mẹ đã biết, cần gì phải hỏi rõ chứ?

Mộ Tuyết lập tức quay đầu lại nhìn Lục Thủy, vấn đề của hai người thoáng cái lại biến thành vấn đề của một người rồi.

Lục Thủy nhìn mẹ hắn, bình tĩnh nói:

"Gần đây chỉ là muốn giảm béo thôi."

Mộ Tuyết: "..."

Đông Phương Lê Âm: "..."

Thật là khổ, con trai hư rồi. Trước đây nói dối còn hoảng sợ, chớp chớp mắt vài cái.

Bây giờ lại mở to mắt nói mò.

Kỳ phản nghịch thăng cấp rồi.

Nhưng cũng may là hắn sắp cưới vợ.

"Mọi người đang làm gì thế?" Lúc này, Lục Cổ trở về, sau đó đi tới ngồi bên bàn, nói:

"Trà Trà còn chưa qua à?"

"Tới đây, tới đây." Đông Phương Trà Trà chạy nhanh vào trong sân.

Trên tay nàng còn dính ít nước bùn.

"Ngươi vừa làm gì vậy? Qua ngồi bên cạnh tiểu di đi." Đông Phương Lê Âm nói.

Đông Phương Trà Trà rửa sạch tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Lê Âm nói:

"Đang tu luyện đại chiêu."

"Đại chiêu gì thế?" Lục Thủy hỏi.

Hắn không thấy Đông Phương Tra Tra có thể tu luyện ra thứ gì.

Đông Phương Tra Tra ngoại trừ đầu óc nhận biết phương hướng bên ngoài không tốt lắm, cũng không có gì đặc biệt.

"Bí mật." Đông Phương Trà Trà nói.

Chờ nàng đạt được tam giai, sẽ khiêu chiến với em họ Lục Thủy, nàng làm sao có thể nói cho em họ Lục Thủy biết được.

"Ăn cơm đi." Lục Cổ bình tĩnh nói.

Sắc mặt của hắn càng nghiêm túc hơn trước.

Đông Phương Lê Âm lại cười nhìn những người này. Ngoại trừ vẻ mặt Trà Trà hài lòng, sắc mặt những người khác đều không quá tốt.

Sau khi Trà Trà nhìn thấy dượng động đũa, lại bắt đầu gắp thức ăn.

Phải lễ phép, phải tôn kính trưởng bối, đây là điều đầu tiên Trà Trà được căn dặn, nàng vẫn nhớ đấy.

Sau đó nàng gắp miếng thịt vào trong miệng, theo bản năng khen ngợi một câu:

"Ăn ngon."

Đám người Lục Thủy vốn đang nghĩ có nên nhét thức ăn vào miệng không, đột nhiên dừng lại.

Lục Cổ cũng dừng lại.

Sau đó bọn họ đồng thời nhìn về phía Đông Phương Trà Trà.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, Đông Phương Trà Trà bị dọa cho giật mình, sau đó chậm rãi rút đũa đang gắp thức ăn lại, nói:

"Ngày hôm nay ăn không thể nói chuyện à?"

Lục Cổ: "..."

Lục Thủy: "..."

Đông Phương Lê Âm cười nói:

"Không cần quan tâm tới bọn họ, chàng cứ ăn đi."

Lục Cổ cũng gật đầu:

"Không cần để ý tới bọn họ, chỗ chúng ta ăn không có quy định gì."

Đông Phương Trà Trà “A” một tiếng, sau đó tiếp tục gắp thức ăn và ăn rất vui vẻ.

Vị giác của Đông Phương Tra Tra sẽ không có khoa trương như vậy chứ? Trong lòng Lục Thủy sinh ra nghi ngờ.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cùng ăn cơm. Trước đó Đông Phương Tra Tra cũng không ăn vui vẻ như vậy.

"Là mẹ làm thức ăn càng lúc càng khó ăn à?" Lục Thủy chỉ cảm thấy có khả năng này.

Mộ Tuyết cũng cảm thấy vậy.

Tuy nhiên ăn vẫn phải ăn.

Lục Cổ rất có tư tưởng giác ngộ, tu vi của hắn cao như vậy, sợ gì chứ?

Sau đó hắn bỏ thức ăn vào trong miệng.

Chợt hắn sửng sốt, nói:

"Quả thật ăn rất ngon."

Lục Thủy và Mộ Tuyết sửng sốt.

Sau đó Lục Thủy cũng bỏ thức ăn vào trong miệng. Tiếp theo, hắn sửng sốt. Cha hắn không phải đang lừa người, Đông Phương Tra Tra cũng không nói sai.

"Mẹ hôm nay sao vậy?" Lục Thủy có hơi nghi ngờ.

"Thật sự ăn rất ngon." Mộ Tuyết cũng hơi kinh ngạc.

Đông Phương Lê Âm nhìn từng người, mỉm cười nói:

"Ta có bảo hôm nay ta nấu bao giờ?"

Đám người: "???"

"Ta chỉ hơi tò mò xem vẻ mặt của các ngươi thế nào thôi." Đông Phương Lê Âm ngầm cười nói.

Lúc này Lục Cổ lại nếm thử miếng nữa, lần này nếm tương đối cẩn thận, sau đó lắc đầu nói:

"Cẩn thận thưởng thức, quả thật không ngon bằng thường ngày ăn."

Lục Thủy: "..."

Mộ Tuyết: "..."

Đông Phương Trà Trà ăn cơm, biểu thị không hiểu, nhưng người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ không thể nói xen vào. Cho nên nàng cảm thấy ăn cơm vẫn rất ngon.

Nàng thỉnh thoảng gật đầu, giả vờ mình nghe hiểu là được rồi.

Ăn xong mình sẽ đi hỏi chị dâu họ.

Lục Thủy căn bản không để ý tới Tra Tra bên cạnh chỉ biết ăn.

Hắn nhìn mẹ mình, tò mò nói:

"Sao hôm nay mẹ không tự nấu?"

Điều này thật không bình thường.

Mộ Tuyết cũng rất tò mò, nhưng nàng không mở miệng.

Trên lý thuyết, người một nhà ăn, nương thích nhất là tự mình xuống bếp.

Không thể ăn thì không thể ăn, nhưng nguyên liệu tốt, sẽ không xảy ra vấn đề được.

Đương nhiên, cho dù có là độc dược, cả nhà bọn họ vẫn có thể vui vẻ.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment