Lục Thủy ngồi trong phòng, hắn đang đọc sách.
Ở Mộ gia có một chỗ tốt đó chính là không ai tới quấy rầy.
Người Mộ gia không thích hắn, cho nên cũng chẳng có điều gì hay ho để nói chuyện với hắn, càng không gọi hắn đi ăn cơm.
Mà tạm thời hắn không định đi gây sự với Mộ Tuyết, cho nên hiện tại cũng chẳng có việc gì phải làm.
Bởi vì hoàn toàn không có việc gì làm, hắn lập tức lựa chọn bế quan tu luyện.
Từ sáng đến tối, cả ngày Lục Thủy đều đọc Thiên Địa Trận Văn.
Thiên Địa Trận Văn cũng phong phú hơn rất nhiều.
Tu vi hắn càng cao, tốc độ tích góp Thiên Địa Trận Văn càng nhanh càng nhiều.
Chờ ngày nào đó tu vi của hắn đã đủ, chẳng cần phải để ý đến việc tiêu hao sức mạnh thiên địa nữa.
Bởi vì chỉ cần đạt tới giới hạn thì sức mạnh thiên địa sẽ không tồn tại việc tiêu hao.
Đương nhiên, trước đại hôn cũng chẳng thể hy vọng vào việc này được.
Người thì phải tự hiểu lấy mình.
Dù sao thì bây giờ sức mạnh thiên địa càng nhiều thì hắn càng có cảm giác an toàn, tác dụng của sức mạnh thiên địa vẫn là rất nhiều.
Mặt trời xuống núi, Lục Thủy thu hồi Thiên Địa Trận Văn.
Hắn nghe được tiếng Mộ Tuyết tìm mình ở bên ngoài.
Sau đó Lục Thủy đi vào trong sân.
Hắn nhìn Mộ Tuyết một mình đứng ở đó, vẻ u sầu trên mặt biến mất không ít, nhưng vẫn chưa hết.
Chắc sẽ không thể nào tan biến.
“Không biết Mộ Tuyết có ra tay điều tra hay không, dù sao thế lực của nàng không ở nơi này, muốn điều tra chắc hẳn rất khó.” Lục Thủy nghĩ trong lòng.
Khác với hắn, hắn là thiếu gia Lục gia, có thể trực tiếp sử dụng bất cứ tài nguyên nào của Lục gia. Không chỉ có vậy, hắn còn có một người tin tức rất linh thông, rất có thiên phú tìm đồ, đó là Lạc Phong.
Dù cho Mộ Tuyết sớm hơn hắn ba năm, thì trên một số phương diện vẫn thua kém hắn.
Ngoài việc Mộ Tuyết nàng mạnh hơn hắn ra thì có mặt gì có thể so sánh với hắn?
So sánh chiều cao sao?
Treo nàng lên đánh.
Đọ xem tóc ai ngắn hơn á?
Khinh thường nàng.
So ai có nhiều tiền hơn ấy hả?
Vỗ chết nàng.
“Lục thiếu gia muốn xuống núi đi dạo sao? Nghe nói đêm nay bắn pháo hoa.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói.
Nàng có cảm giác Lục Thủy đang suy nghĩ vài chuyện lung ta lung tung.
Nghe Mộ Tuyết nói, Lục Thủy liền phục hồi tinh thần, hắn hơi ngạc nhiên, chuyện quan trọng như bắn pháo hoa không ngờ Chân Võ Chân Linh lại không thèm nói với hắn?
Nhưng Lục Thủy cũng không quá để ý, đi đến bên cạnh Mộ Tuyết lên tiếng hỏi:
“Mộ tiểu thư đã từng xem bắn pháo hoa chưa?”
Lúc này Lục Thủy đã dự định đi ra ngoài.
Mộ Tuyết nhìn thấy vậy thì hiểu, sau đó xoay người ra ngoài, lúc hai người sóng vai mà đi thì Mộ Tuyết mới mở miệng nói:
“Đã từng, còn Lục thiếu gia thì sao?”
“Cũng từng xem.” Lục Thủy gật đầu nói, sau đó hiếu kỳ hỏi:
“Vì sao đột nhiên Mộ gia lại bắn pháo hoa vậy?”
“Vì nghênh đón Lục thiếu gia hay chăng?” Mộ Tuyết như thử suy đoán hỏi lại.
“Vì sao lại không phải vì nghênh đón Mộ tiểu thư chứ?” Lục Thủy hỏi.
Chỉ là vừa mới hỏi xong thì hắn lập tức hối hận. Quả nhiên, Mộ Tuyết nghe xong thì vẻ mặt ảm đạm đi không ít.
Qua nhiều năm như vậy, dù cho một lần lại tiếp đến một lần, nàng vẫn rất để ý.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, sau đó cúi đầu xuống nói:
“Mộ tiểu thư, dưới chân nàng có một con rắn nhỏ, coi chừng.”
Mộ Tuyết nghe xong thì sửng sốt, sau đó cảm giác chân dường như có thứ gì đó đụng vào.
Liên tưởng đến nhắc nhở của Lục Thủy, Mộ Tuyết hoảng sợ.
Thiếu chút nữa là đã nhảy lên người Lục Thủy.
Cũng may nàng đủ bình tĩnh, chỉ là lúc nàng cúi đầu xuống thì trên mặt đất lại chẳng có gì cả.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy chỉ vào một bên bụi cỏ, nói:
“Nó bị dọa nên trốn rồi.”
Mộ Tuyết: “...”
Dọa ta sao! Không ngờ Lục Thủy cũng chơi loại trò chơi ấu trĩ này, còn dùng pháp thuật sờ chân nàng, muốn sờ nói rõ ra là được mà?
Nói rõ ra thì nhất định nàng đã quăng một cái tát rồi.
Sau đó đè hắn xuống đất, trái đấm phải đá.
Sau đó dùng tất… À ừ, hôm nay không có mang tất.
Thật sự không được thì lấy đồ lót ở chỗ bí mật nhét vào miệng hắn, ghê tởm chết hắn.
Mộ Tuyết lấy lại tinh thần, có cảm giác hình như bản thân đang tự mắng chính mình thì phải?
Tất thì thôi đi, sao quần áo lại ghê tởm được?
Bị Lục Thủy làm cho điên rồi.
Tức giận nha.
Sau đó Mộ Tuyết lấy ra bút ký của nàng, bắt đầu viết vào.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, có chút câm nín, nàng là bản bút ký thành tinh đúng không?
Sao có thể đi đâu cũng mang theo quyển bút ký này vậy?
Chẳng qua Lục Thủy cũng không thèm để ý, dù sao cuối cùng nó cũng sẽ bị đốt.
Chờ Mộ Tuyết viết xong, nàng yên tĩnh đứng bên cạnh Lục Thủy, sau đó hai người thong thả đi xuống núi.
Chân Võ Chân Linh đi theo từ xa.
Bởi vì không thuộc khu vực Lục gia, cũng vì để bảo vệ an toàn cho Lục Thủy, bọn họ không dám không đi theo.
Lục Thủy và Mộ Tuyết một mạch đi vào trấn nhỏ Mộ gia, thấy người nơi này cũng không ít.
Trên đường, Lục Thủy và Mộ Tuyết nghe được vài lời nói.
“Không hiểu pháo hoa có gì đẹp, mà từng đám từng đám còn ngự kiếm phi hành đi xem.”
“Những người chưa thấy qua việc đời trong tộc sẽ đi, ngươi đi không?”
“Không đi, người đứng đắn ai lại xem pháo hoa, ngươi thì sao?”
“Ai lại xem pháo hoa một mình cơ chứ.”
“Một người xem pháo hoa thì có thể gọi là pháo hoa hay sao?”
“Bế quan tu luyện.”
Lục Thủy: “…”
Mộ Tuyết: “…”
Bọn họ cùng lúc nhìn nhau, sau đó Lục Thủy nói:
“Chúng ta là hai người.”
“Lục thiếu gia nói rất đúng.” Mộ Tuyết nhẹ giọng đáp.
Sau đó Lục Thủy dẫn Mộ Tuyết đi lại trên phố, trên đường không nhiều người, phần lớn mọi người đều đã chạy ra ngoài chờ pháo hoa.
“Loại hoạt động này thật hiếm thấy, trấn nhỏ Thu Vân cũng chưa từng có.” Lục Thủy nói
Đây là sự thật, kiếp trước hắn chưa từng được thấy.
“Nơi này đôi khi cũng có nhưng dù sao cũng rất ít.” Mộ Tuyết đáp
Lục Thủy gật đầu, hắn cũng không mong đợi gì với pháo hoa, thực ra hắn càng ưa thích nhìn Mộ Tuyết bên cạnh hơn.
Đang đi, tự nhiên Lục Thủy ngửi thấy một mùi thối, chẳng lẽ là đậu phụ thối trong truyền thuyết?
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, phát hiện đúng là một sạp bán đậu phụ thối.
Lục Thủy quay sang Mộ Tuyết, hỏi:
“Mộ tiểu thư muốn thử một chút không?”
Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thủy, cuối cùng lắc đầu:
“Lục Thiếu gia ăn đi.”
Nếu nàng ăn thật thì miệng sẽ đầy mùi thối, ngộ nhỡ Lục Thủy ghét bỏ nàng thì sao.
Hiện tại nàng phải duy trì sự hoàn mỹ.
Duy trì cho đến khi đại hôn hoặc duy trì cho đến lúc Lục Thủy không thể rời bỏ khỏi nàng được nữa.
Ừm, thật ra cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ thì không thể tùy hứng được.
Lo lắng Lục Thủy có ấn tượng xấu nên một ít ảnh hưởng không tốt cũng không dám có.
Còn điều nữa chính là, lo lắng Lục Thủy sẽ chọc ghẹo mình.
-----
Dịch: MB_Boss