Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 306 - Chương 306: Thiên Tỉnh Xuất Hiện

Chương 306: Thiên Tỉnh Xuất Hiện Chương 306: Thiên Tỉnh Xuất Hiện

Mộ Tuyết không ăn, Lục Thủy cũng chỉ có thể chờ lần khác.

Để sau khi cưới đi.

Khi đó thì không còn bất kỳ vấn đề nào nữa.

Sau đó Lục Thủy và Mộ Tuyết đi tới bên ngoài trấn nhỏ.

Nơi này đang đứng không ít người, có người ngự kiếm trên không, còn có một số người thì trực tiếp lấy pháp bảo phi hành bay ở không trung.

Chỉ có trên không trung mới có tầm nhìn tốt.

Nhưng dù sao dưới mặt đất cũng có không ít chỗ tốt, không chỉ có ở mấy hàng đầu mà còn có đài cao để quan sát.

Là vài thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất.

Nếu Mộ Tuyết không mất đi tu vi, chẳng hẳn nàng cũng có thể ở đó.

Bây giờ Mộ Tuyết chỉ có thể đứng bên cạnh Lục Thủy, đứng ở vị trí biên giới.

Tất nhiên, chỉ cần Lục Thủy muốn, hắn cũng có thể đưa Mộ Tuyết đến vị trí tốt nhất.

Thế nhưng Lục Thủy không muốn.

Muôn người nhìn ngắm?

Vạn người nhìn lên?

Thú vị lắm sao? Có thể so với yên tĩnh đợi cùng với Mộ Tuyết được không?

Đương nhiên là không.

“Chắc sắp bắt đầu rồi.” Mộ Tuyết đứng bên cạnh Lục Thủy, nhẹ nhàng nói.

Lục Thủy đứng đó nhìn về phía trước, hắn hơi hiếu kỳ pháo hoa của Mộ gia có hình dáng ra sao.

Khi Lục Thủy đang nhìn về phía trước, hắn phát hiện đột nhiên Mộ Tuyết lùi hai bước đứng sau lưng hắn.

Lục Thủy thấy kì lạ.

Tiếp đó, khóe mắt Lục Thủy thấy được một ánh sáng chói mắt.

Lục Thủy quay đầu nhìn sang, chỉ trong nháy mắt hắn sửng sốt.

Hắn nhìn thấy một vệt sáng, một vệt sáng ngút trời.

Có đẹp hay không không nói, nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, vì sao ánh sáng này lại có dao động năng lượng mạnh mẽ như vậy?

Đây là tới bắn pháo hoa à?

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ như vậy, nháy mắt ánh sáng này đã nổ tung.

Sau một khắc, Lục Thủy thấy ánh sáng rực rỡ, chói lọi bắt đầu bung tỏa.

Ầm!!!

m thanh nổ mạnh vang lên.

Sau đó là gió lớn rít gào quét tới.

Vù vù –

Một cơn lốc mạnh mẽ, khổng lồ lại điên cuồng lao qua đây.

Vù –

Dư chấn sức mạnh quét sạch tất cả mọi người.

Oanh một tiếng, tất cả các công trình, thiết bị xung quanh trực tiếp bị cơn lốc mạnh mẽ này thổi bay.

Tiếp đó, cơn lốc rơi xuống những người đang xem pháo hoa.

“A aaa.”

“Cứu ta với.”

“Ca, giữ chặt tay ta.”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Rất nhiều người bị thổi bay đi.

Những người dưới Nhị giai đều không may mắn tránh khỏi.

Những người khác thì bắt đầu tạo phòng hộ chống lại dư chấn.

Tất nhiên Lục Thủy cũng mở ra phòng ngự trước tiên, đảm bảo cho bản thân không bị cái đại hội pháo hoa chết tiệt này làm cho mất mặt.

Thêm một tiếng nổ, cơn lốc đánh thẳng vào phòng ngự của Lục Thủy, hắn cảm thấy hơi cố sức, tu vi 2.1 có chút không đủ dùng rồi.

Những hắn cũng chỉ có thể đau khổ chèo chống, những người khác cũng như thế, chỉ có số ít người là còn có thể an tâm thưởng thức pháo hoa.

Ví dụ như Mộ Tuyết.

Nàng đứng sau lưng Lục Thủy nên không có chuyện gì.

Lục Thủy quay đầu lại nhìn Mộ Tuyết một chút, lúc này Mộ Tuyết cũng nhìn về phía Lục Thủy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ngay lúc đó, Mộ Tuyết nở một nụ cười xán lạn với Lục Thủy.

Dáng vẻ vô cùng vui vẻ.

Được thôi, bị Mộ Tuyết hố một lần thì hố một lần đi.

Việc này cho qua.

Lúc sau, Lục Thủy hạ tay xuống, cuối cùng cũng kết thúc.

Pháo hoa này có thể biến người xem thành chẳng còn ai.

“Mộ tiểu thư thật là thích thú nha, thích xem Big Ivan nổ mạnh.” Lục Thủy nói

“Big Ivan?” Mộ Tuyết vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.

Lục Thủy không giải thích mà nhìn bốn phía đang hỗn loạn xung quanh rồi nói:

“Những người này đều biết?”

Từ lúc Mộ Tuyết tránh sau lưng hắn là hắn biết Mộ Tuyết đã biết từ trước đó.

Chỉ là không biết nguyên nhân là bởi vì kiếp trước, hay là trước kia Mộ gia đã như vậy rồi.

Dù sao sau này cũng không như thế này.

“Chắc là có biết, trước kia cũng từng có, nhưng là do ta nghe dì Đường nói.” Mộ Tuyết đáp.

Kiếp trước nàng cũng không đến xem pháo hoa, mấy đồ vật này nọ nàng biết đến cũng không nhiều.

Chỉ biết bản thân tròn đôi mươi phải gả cho thiếu gia Lục gia.

Tiếp đó mỗi ngày đợi ở trong sân, chờ đến ngày đó lấy chồng.

Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy là chuyển sang nơi khác tiếp tục đợi, chỉ cần yên tâm làm một người vợ, chắc hẳn cũng không khác khi ở Mộ gia là mấy.

Về sau nàng mới biết mình sai rồi.

Hoàn toàn sai.

Gả cho Lục Thủy là sự bắt đầu hạnh phúc của nàng.

Sinh hoạt trước đó chỉ hai màu đen trắng bắt đầu được thêm vào sắc màu vô tận.

Lòng người ấm áp.

Có người thích nàng, mà nàng cũng thích một người.

Lúc này Lục Thủy không nói gì, hành động này của Mộ gia đúng là khiến người ta có chút không ngờ đến, nếu như là của Đông Phương gia hắn thì chẳng bất ngờ chút nào.

Nhìn từ Đông Phương Tra Tra là có thể thấy cả Đông Phương gia cũng không được bình thường cho lắm.

Lục Thủy nhìn thấy nhiều người đang chuẩn bị rời đi.

Nhất là những người ở hàng đầu kia, bọn họ là nhóm người ung dung nhất.

Chẳng qua khi bọn họ rời đi, liếc mắt sang nhóm Lục Thủy một chút, trong mắt toàn là sự khinh thường.

Như là nhìn thấy những người không bao giờ có thể so sánh với bản thân mình.

Là tự tin, cũng là cảm giác ưu việt.

Tất nhiên Lục Thủy cũng không để ý đến những ánh mắt này, chẳng đáng để so đo.

Mộ Tuyết thậm chí đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn sang.

Nhưng ngay khi những đệ tử thiên kiêu này sắp rời khỏi, đột nhiên có người chỉ vào không trung nói:

“Mọi người nhìn lên trời kìa, đó là cái gì thế?”

Nghe được tiếng nói này, rất nhiều người quay sang nhìn.

Sau đó tiếng kêu hoảng sợ vang vọng bốn phía.

“Má ơi, đây là chuyện gì vậy?”

“Là dị tượng sao? Do pháo hoa bắn ra?”

“Có nguy hiểm không vậy? Có cần phải nói chuyện này cho gia tộc hay không?

Khi những thiên kiêu kia ngẩng đầu lên nhìn mặt mũi đầy khiếp sợ, rõ ràng là không biết trên bầu trời xuất hiện cái gì.

Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng hơi kinh ngạc.

Sau đó cùng nhau nhìn về phía không trung.

Ở trong mắt Lục Thủy, hắn thấy một thông đạo vừa tối đen lại vừa thâm sâu.

Trong thông đạo có sấm sét lóe lên, mà thông đạo đen kịt này như một tấm màn màu đen khổng lồ che ở trên trời, gần như bao phủ một nửa bầu trời.

Khiến người ta có cảm giác cực kỳ hoành tráng nhưng cũng rất quỷ dị.

Giống như tấm màn đen này trong nháy mắt có thể cắn nuốt hết thảy sự vật bên dưới.

Lục Thủy cảm thấy bất ngờ.

Mộ Tuyết cũng vậy.

“Là Thiên Tỉnh, không ngờ lần này Thiên Tỉnh ảnh hướng tới tận nơi này? Hay là, vị trí Thiên Tỉnh ở cách Mộ gia không xa?” Lục Thủy cảm thấy phải đi hỏi thăm một chút.

Mộ Tuyết cũng không hiểu, thế mà Thiên Tỉnh lại xuất hiện trên bầu trời của Mộ gia, không những thế Thiên Tỉnh này lại rộng lớn một cách quá đáng.

Nàng có thể dùng khí Hỗ Nguyên thông qua Thiên Tỉnh nhìn thấy vị trí bắt nguồn của Thiên Tỉnh, Thiên Tỉnh này quả thực cách Mộ gia rất xa.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment