Đông Phương Trà Trà bị đánh cho choáng váng làm cho phản ứng vô cùng chậm chạp, cảm giác đầu tiên của nàng chính là, sao trời tối vậy nhỉ?
Lực lượng mạnh mẽ khiến Đông Phương Trà Trà từ trên trời rơi xuống như một viên thiên thạch đang rơi.
Ầm!!!
Đông Phương Trà Trà lập tức ngã vào bên trong trận pháp của nàng, trận pháp trực tiếp bị vỡ vụn, mà Đông Phương Trà Trà cũng bị nện lún đến xuống đất ba phần.
Lúc này Thiên Kiếp Đại Phật bắt đầu biến mất, sức mạnh thuộc về thiên kiếp bắt đầu hội tụ trên người Đông Phương Trà Trà, trợ giúp nàng triệt để tiến vào tam giai – Thông Thức.
Đông Phương Trà Trà mặt mũi bầm dập nằm dưới đất, nước mắt chảy dài, nàng cảm thấy mình không phải đi độ kiếp, mà là vừa bị người ta hung hăng đánh một trận.
Đau quá.
Nhìn đến đấy Lục Thủy đã hiểu Đông Phương Tra Tra đã thành công vượt qua thiên kiếp, bước vào hàng ngũ tam giai Thông Thức
“18 tuổi mà đã ở tam giai, đúng là lợi hại.
Mặc dù nhìn thiên kiếp đánh Đông Phương Tra Tra đúng là khoan khoái vui vẻ, nhưng dù sao cũng không phải do mình ra tay.
Lần sau thừa dịp Mộ Tuyết không ở đây, mình phải tự thân đi đánh một trận mới được.” Lục Thủy đóng lại phát sóng trực tiếp thiên kiếp, thầm nghĩ trong lòng.
Lúc sau, Lục Thủy đứng dậy đi ra khỏi phòng, trên đường hắn đi ra ngoài, Chân Võ Chân Linh ngay ở bên ngoài nhưng cũng không mảy may phát hiện.
Bằng thủ đoạn ẩn nấp của Lục Thủy, đừng nói là Chân Võ Chân Linh, dù có là cha của Mộ Tuyết cũng không thể phát hiện ra hắn.
Hoàn toàn là không cùng một cấp bậc.
Năng lực ở mặt này của Lục Thủy đối với họ đúng là một đòn đả kích.
Không bao lâu, Lục Thủy đến lối vào của tổ địa Mộ gia, nơi này có người trông coi, cũng có trận pháp đang mở.
Nhưng vấn đề này đối với Lục Thủy không phải chuyện lớn.
Sau đó, Lục Thủy vượt qua thủ vệ, đi qua trận pháp, không gây ra bất luận một tiếng vang gì.
Tiếp đó, Lục Thủy đi tới tổ địa.
Hắn đi không nhanh, muỗi bước đi đều là chuẩn bị đường lui cho mình.
Chân đạp xuống đất đều có trận văn hiện lên.
Mặc dù Lục Thủy tự tin với thực lực của mình, biết người Mộ gia cũng khó mà phát hiện ra hắn, Nhưng dù sao cẩn thận thì chạy thuyền vạn năm, ở nơi khác lật thuyền có thể không quan trọng chứ hậu quả lật thuyền ở Mộ gia quá nghiêm trọng, hắn không gánh nổi.
Không lâu sau Lục Thủy đã đến được quảng trường của tổ địa Mộ gia.
Nơi này rộng lớn, xung quanh có vài vật trang trí, trên vách đá cũng có khắc hình ảnh.
Mà ở đầu phía trước có một khối đá, trên mặt tảng đá hiện lên màu sắc đỏ sẫm.
Đây chính là Khởi Nguyên Thạch quang trọng nhất của Mộ gia.
Tảng đá kia đối với người khác chẳng có ích lợi gì, nhưng đối với Mộ gia lại quan trọng vô cùng.
Về phần vì sao Mộ gia lại có tảng đá này.
Thật ra năm đó Lục Thủy cũng điều tra được điển tịch tương ứng về nó.
Mộ gia ghi chép rằng nó là tảng đá được lưu lại sau khi tổ tiên họ thành công đắc đạo.
Sau khi để lại tảng đá này, vị tổ tiên của Mộ gia này liền rời đi Mộ gia, không biết tung tích.
Sau đó một ngày, vào thời điểm lần đó Mộ gia tế bái, Khỏi Nguyên Thạch đột nhiên bị nhuộm đỏ, giống như bị máu tươi vẩy lên.
Ngày đó Mộ gia kêu rên thấu trời, bởi vì bọn họ biết vị tổ tiên của Mộ gia này đã ngã xuống.
Đây là điều Lục Thủy được biết, còn nội dung của nó là thật hay giả thì không biết được.
Trái lại thì hắn cũng có thể nghiên cứu một chút, nhưng dù sao đây cũng là đồ vật tổ tiên Mộ gia để lại.
Dù thật hay giả, hắn cũng không nên bắt tay nghiên cứu cái này.
Đương nhiên, đây cũng không phải điều cần thiết.
Lục Thủy nhanh chóng tới được quảng trường phía trước.
Nếu như phải nói nơi nào có vấn đề, thì có lẽ ở đây có khả năng xảy ra nhất.
Nhưng hắn cũng không nhận thấy bất cứ điều gì, hoặc cũng có thể là nơi này có đồ vật gì đó hắn không thể phát hiện ra được?
Sau đó Lục Thủy dự định sử dụng sức mạnh thiên địa. Chỉ là vừa mới dự định sử dụng sức mạnh thiên địa thì hắn cảm giác có người đến.
Xem khí tức, có lẽ là cha của Mộ Tuyết.
“Tới đúng lúc.”
Lục Thủy lùi sang một bên âm thầm nghĩ.
Lúc này hắn đang không có manh mối gì rõ ràng, mà bây giờ cha của Mộ Tuyết bước vào, với hắn mà nói có thể có khả năng cao phát hiện được điều gì đó.
Chốc lát Lục Thủy đã nhìn thấy Mộ Trạch đi đến.
Lục Thủy trốn đi, mặc dù đối phương không phát hiện được hắn nhưng trên đời có vài người trời sinh đã có trực giác chiến đấu, loại người này rất dễ dàng phát hiện khác thường ở xung quanh.
Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, thấy hắn đang kiểm tra những thiết bị trên quảng trường.
Rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.
Sau đó Lục Thủy thấy Mộ Trạch sắp đi đến chỗ tận cùng phía trước.
Nhưng còn chưa đến nơi, Mộ Trạch đã ngừng lại.
“Xem ra vấn đề ở ngay đằng trước rồi.” Lục Thủy nhìn Mộ Trạch rồi thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Mộ Trạch cúi đầu, bước chân so với vừa nãy nặng nề hơn nhiều.
Tiếp đó Lục Thủy thấy Mộ Trạch bước về trước một bước.
Ngay khi Mộ Trạch bước một bước kia, lông mày Lục Thủy lập tức dựng đứng lên, hắn có cảm giác có vật gì đó vừa xuất hiện.
Nhưng lấy trình độ của hắn thế mà cũng nhìn không ra, vậy thì với người khác thì càng không có cách nào cảm ứng được.
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều, lập tức sử dụng sức mạnh thiên địa.
Ngay khi sức mạnh thiên địa bao trùm lấy mắt hắn, Lục Thủy đã nhìn thấy.
Đó là vô số những ánh sáng nhấp nháy, những tia sáng này không cố định, chúng không ngừng chớp tắt xuất hiện xung quanh.
Nói cách khác thì là nguồn sáng không được cố định, hoặc là nói nguồn sáng đã đi qua rất nhiều thông đạo rồi mới chạm đến nơi này.
Khi không có vật thể để cộng hưởng, nguồn sẽ không bị phát hiện, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến nơi này.
Mà một khi một khi xuất hiện cộng hưởng, nguồn sẽ có phản ứng.
Nhưng những tia sáng này vô cùng yếu ớt, trên lý thuyết là chưa đạt tới cộng hưởng, hoặc là nói hiện tại chỉ có Mộ Trạch cộng hưởng, tia sáng đang ở đó, Mộ Trạch thấy tia sáng, nhưng tia sáng lại không chiếu lên người hắn được.
Cho nên Mộ Trạch không phải cơ thể cộng hưởng thực sự, nhưng do trùng hợp ngẫu nhiên hắn lại có năng lực để cộng hưởng, nhưng lại không được nguồn sinh ra phản ứng?
“Cơ thể cộng hưởng là Mộ Tuyết?” Lục Thủy suy đoán.
Như vậy đầu nguồn là gì?
Khí tức của nguồn không đủ để tràn ra, hắn cũng không thể biết được.
Tu vi không đủ.
Được thôi, dù cho có thể thử đi thăm dò nguồn nhưng làm đối phương lưu lại thì cơ bản là không thể.
Này khác gì đánh rắn động cỏ.
Còn không bằng tạm thời đứng yên.
Nhưng không đi thử để rõ chân tướng thì hắn lại chẳng còn đường nào để hiểu rõ chuyện này.
Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, lúc này Mộ Trạch dường như không để ý đến những tia sáng.
-----
Dịch: MB_Boss