Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 314 - Chương 314: Đối Mặt Với Mộ Trạch

Chương 314: Đối Mặt Với Mộ Trạch Chương 314: Đối Mặt Với Mộ Trạch

Haizz.

Thở dài một tiếng.

Lục Thủy cất nước ra người, thuận tiện cũng tản đi phương pháp ẩn nấp của bản thân.

Trước mắt, biện pháp duy nhất và cũng là nhanh nhất, chính là trực tiếp đi theo Mộ Trạch đến nơi này tìm ra đáp án.

Ngay khi Lục Thủy loại bỏ ẩn nấp, Mộ Trạch lập tức nhận ra.

Vẻ mặt hắn thay đổi, trong tổ địa có người?

Sao có thể? Trước đó hắn đã kiểm tra rồi, hơn nữa trong tổ địa cũng có trận pháp để tra xét, nếu có người sao hắn có thể không biết.

Dù cho có là cường giả lẻn vào cũng không thể lặng yên không tiếng động như vậy được.

Trừ khi đó là cường giả vượt quá cả giới hạn tìm kiếm của bọn họ.

Nghĩ đến đấy, Mộ Trạch lập tức huy động toàn bộ sức lực.

Sức mạnh ngũ giai đỉnh phong trong nháy mặt tràn ngập toàn bộ tổ địa.

Ngũ giai đỉnh phong của hắn không phải những ngũ giai đỉnh phong khác có thể so sánh được.

Lục Thủy cũng cảm thấy, cha của Mộ Tuyết thực ra từ nhiều năm trước đã có thể tiến lên lục giai, lấy thực lực của hắn có thể ổn định tiến vào lục giai.

Thế nhưng hắn vẫn một mực đè xuống, chờ hơn mười năm rồi mới tiến vào lục giai.

Kiếp trước, lúc cha Mộ Tuyết tiến vào lục giai cũng là sau khi Mộ gia bị san bằng.

Nhưng Lục Thủy cũng không để ý sức mạnh ngũ giai đỉnh phong này, hắn bình tĩnh đi đến giữa tổ địa, nhìn cha của Mộ Tuyết rồi lên tiếng:

“Tiền bối, không cần kích động vậy đâu.”

Đột nhiên lúc này Mộ Trạch nhìn về phía Lục Thủy, vốn như đang gặp kẻ địch, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Hắn vốn tưởng rằng đến được nơi này là một cường giả nào đó.

Nhưng làm thế nào cũng không ngờ được, người đến lại là Lục Thủy.

Thiếu gia Lục gia.

Sau khi thấy là Lục Thủy, Mộ Trạch thu bớt lại sức mạnh, nhưng cũng không lơ là cảnh giác.

“Lục thiếu gia? Ngươi vào bằng cách nào?” Mộ Trạch nhìn chằm chằm Lục Thủy, như muốn tìm được sơ hở từ trên người hắn.

Thế nhưng mặc kệ hắn tìm như thế nào, cũng không thể tìm ra sơ hở đây là Lục Thủy giả mạo.

Hắn xác định đi xác định lại.

Lục Thủy bình tĩnh nhìn Mộ Trạch, hắn không trả lời vấn đề mà tò mò hỏi:

“Tiền bối không cho Mộ Tuyết đến tổ địa, là do tổ địa có nhiều thêm thứ gì đó, đúng không? Ta đến để xem nó là gì.”

Nghe được lời này của Lục Thủy, đồng tử của Mộ Trạch co lại.

Nhưng nhanh chóng trở lại như thường:

“Ta không hiểu Lục thiếu gia nói gì.

Ta cũng không biết Lục gia cho Lục thiếu gia pháp bảo gì, giúp cho Lục thiếu gia có thể bước vào nơi này, nhưng đây là tổ địa của Mộ gia.

Nếu bây giờ Lục thiếu gì không rời đi, đừng trách Mộ gia ta không nể tình.”

Về tình về lý, Lục Thủy đang mạo phạm Mộ gia.

Dù cho có đuổi Lục Thủy đi, Lục gia cũng không nói gì cả.

Tất nhiên, cũng chỉ có thể bị đuổi ra.

Đương nhiên, Lục Thủy sẽ không sợ Mộ Trạch, hắn bước ra cũng mang ý nghĩa hắn đã nghĩ kỹ sau đó phải làm điều gì.

Chuyện ở đây, trong thời gian ngắn sẽ không có người thứ ba được biết.

Hắn phải giải quyết chuyện nơi này, mà kế hoạch hủy hôn cũng sẽ không bởi vậy mà bị ảnh hưởng.

Hai tay đều phải nắm.

Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, bình tĩnh nói:

“Nếu tiền bối không hiểu ta đang nói điều gì, vậy thì ngài có thể nói cho ta biết, lúc tiền bối vừa mới tiến gần phía trước, đã cảm thấy được điều gì?”

Mộ Trạch lạnh lùng nhìn Lục Thủy:

“Ngươi trốn ở đây bao lâu rồi?”

“Hẳn tiền bối phải hỏi ta là, ta đã thấy được những gì.” Lục Thủy nhìn thẳng vào cha của Mộ Tuyết.

“Ta không quan tâm ngươi đã thấy những gì!

Mời về cho, Lục thiếu gia, đây không phải nơi ngươi nên đến.

Tuy Mộ gia chúng tôi không bằng Lục gia, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không để ngươi làm loạn trong Mộ gia đâu.” Không nói hai lời, hắn định trục xuất Lục Thủy.

Nhưng ngay khi hắn định ra tay, đột nhiên bị lời nói của Lục Thủy khiến cho giật mình:

“Tiền bối đang sợ đầu nguồn cộng hưởng đúng không?”

“Ngươi, ngươi đang nói gì vậy?” Mộ Trạch có chút khó tin nhìn Lục Thủy.

Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, không nhanh không chậm lên tiếng:

“Cho nên ta mới bảo tiền bối nên hỏi là, ta đã thấy những gì.

Ta thấy tiền bối nhìn thấy gì đó, thấy tiền bối đang sợ đầu nguồn cộng hưởng, thấy được ánh sáng từ đầu nguồn, thấy được có người mượn nhờ tổ địa Mộ gia, tìm kiếm cơ thể cộng hưởng.”

Lục Thủy bước đến từng bước, hắn nhìn thấy biểu tình kinh hãi của Mộ Trạch, nói tiếp:

“Vậy thì tiền bối, cơ thể được cộng hưởng là Mộ Tuyết đúng không?”

Mộ Trạch theo bản năng lùi lại từng bước, hắn không dám tin nhìn Lục Thủy:

“Ngươi, ngươi nhìn thấy ư? Không thể, ngươi không thể thấy được. Cha ngươi có biết chuyện này không?”

Cha ta nên biết? Trong lòng Lục Thủy thoáng lên nghi vấn.

Nhưng thấy hắn trầm mặc, Mộ Trạch lập tức nói:

“Xem ra cha ngươi cũng không biết, Lục thiếu gia quá yếu và cũng quá trẻ.

Đừng có chơi với lửa, có ngày chết cháy đó.

Tốt nhất mang theo Mộ Tuyết của ngươi quay về Lục gia đi.”

Lục thủy không di chuyển, nhìn Mộ Trạch nói:

“Tiền bối nói cho ta biết thì ta sẽ lập tức rời đi, thậm chí còn có thể rời đi cùng Mộ Tuyết.”

Mộ Trạch dần chậm lại, hắn nhìn Lục Thủy hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng:

“Nếu Lục thiếu gia không nghe khuyên bảo, vậy thì đừng trách ta lấy lớn hiếp nhỏ.”

Nói xong, Mộ Trạch lập tức bước tới phía trước một bước, một bước này đi thẳng đến trước mặt Lục Thủy.

Lúc này tay hắn bắt đầu túm lấy Lục Thủy.

Với tu vi nhị giai của Lục Thủy, không thể tránh được, càng không thể phản kháng lại.

Chớp mắt, tay Mộ Trạch sắp bắt được Lục Thủy. Với hắn thì việc bắt lấy Lục Thủy chẳng cần tốn nhiều sức.

Hắn phải lập tức ném Lục Thủy ra khỏi Mộ gia, sau đó để người Lục gia đón Lục Thủy về.

Chẳng qua, ngay khi Mộ Trạch cho rằng mình chắc chắn bắt được Lục Thủy, tay của hắn đột nhiên bị thứ gì đó ngăn cản lại.

Đó là một ngón tay xuất hiện từ hư không.

Mộ Trạch theo bản năng tăng thêm sức mạnh, nhưng vẫn không thể dịch chuyển được ngón tay này.

Mộ Trạch hơi kinh ngạc, nhưng ngay lúc hắn nhìn thấy chủ nhân của ngón tay này, trong đầu hắn như bị sét đánh.

Hắn không tin được điều mình đang thấy.

Chủ nhân của ngón tay này rõ ràng là Lục Thủy.

Một người vốn nên là nhị giai - Lục Thủy, vốn là thiếu gia nổi tiếng vô dụng của Lục gia - Lục Thủy.

Nhưng chính là người này chỉ dùng một ngón tay đã ngăn cản được công kích của hắn.

Sao có thể như vậy được?

Mộ Trạch có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng mạnh mẽ truyền đến từ ngón tay này.

“Ngươi, ngươi làm như thế nào?”

Lục Thủy dung một ngón tay chặn lại đòn tấn công của Mộ Trạch. Hắn bình tĩnh nhìn Mộ Trạch, nói:

“Tiền bối có phải hiểu lầm điều gì không? Ta đi và tổ địa Mộ gia nhưng không dùng pháp bảo gì cả.”

Nói xong, Lục Thủy nhẹ nhàng dịch chuyển ngón tay.

Ầm một tiếng, sức mạnh cực lớn trực tiếp đẩy Mộ Trạch lùi lại một khoảng xa.

Mộ Trạch không tin, cách làm người của Lục Thủy hắn hiểu rõ, bản lĩnh giả thần giả quỷ của hắn chắc chắn không thấp.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment