Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 315 - Chương 315: Thì Ra Thiếu Gia Lục Gia Không Phải Đồ Vô Dụng

Chương 315: Thì Ra Thiếu Gia Lục Gia Không Phải Đồ Vô Dụng Chương 315: Thì Ra Thiếu Gia Lục Gia Không Phải Đồ Vô Dụng

Không chút do dự, Mộ Trạch tiếp tục tới gần Lục Thủy.

Đối mặt với Mộ Trạch đang tiến gần, Lục Thủy cũng không bất ngờ.

Người bình thường không tin hắn.

Cũng đúng, nếu không trùng sinh thì đến chính hắn cũng không tin mình có thể lợi hại được như vậy.

Bùm!

Một cái búng tay.

Trong nháy mắt khi hắn búng tay, tổ địa Mộ gia bị một trận văn vừa đặc biệt lại vừa huyền ảo bao trùm lấy.

Khi những trận văn này xuất hiện, Mộ Trạch lập tức bị trấn áp. Vào lúc này, trận pháp cấm chế mạnh mẽ đã trực tiếp hạn chế hành động của Mộ Trạch.

Ngay khoảnh khắc cảm nhận được trận pháp này, Mộ Trạch nói với vẻ khó tin:

“Ngươi làm gì vậy? Vì sao trận pháp của Mộ gia lại đột nhiên tấn công ta?”

Đúng vậy, trận văn trực tiếp cướp đoạt quyền làm chủ của trận pháp Mộ gia.

Nói xong, Mộ Trạch lập tức gia tăng sức mạnh, hắn muốn thử thoát khỏi trận pháp.

Lục Thủy nhìn Mộ Trạch đang bị trận pháp giam cầm tại chỗ, bình tĩnh nói:

“Tiền bối, ta khuyên ngài cũng đừng giãy dụa nữa.

Ta biết với thực lực của tiền bối có thể thoát khỏi giam cầm của trận pháp, nhưng có lẽ tiền bối không biết và cũng sẽ không tin, ngay khi ta bước vào tổ địa Mộ gia, nơi này chính là sân nhà của ta.

Bất kể tiền bối có thoát khỏi được trận pháp hay không, với tu vi chưa đến lục giai của tiền bối, nhiều lắm cũng chỉ chịu được một khắc đồng hồ dưới tay ta.

Hơn thế nữa, sẽ còn phá hư tổ địa.”

Tạm ngừng, Lục Thủy nói tiếp:

“Vậy thì, tiền bối còn muốn ra tay với ta nữa không?”

Lục Thủy nói không sai, nhưng chỉ là việc che giấu bản thân cũng chỉ kiên trì được nửa khắc đồng hồ cũng là sự thật

Không đủ sức mạnh thiên địa, dù cho có trợ giúp từ trận pháp, nhưng Mộ Trạch cũng không như ngũ giai đỉnh phong bình thường, đánh nhau rất tốn sức.

Ngộ nhỡ đối phương không nhịn được lập tức thăng cấp lên lục giai. Vậy thì hắn cũng xong đời.

Không phải vấn đề có đánh thắng được hay không, mà là động tĩnh quá lớn, Mộ Tuyết chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Lúc đó phải nghĩ cách cứu sống mình chứ không phải nghĩ hủy hôn như thế nào nữa.

“Ngươi thật sự là Lục Thủy?” Mộ Trạch tạm ngừng giãy dụa.

Đúng vậy, với thực lực Lục Thủy vừa biểu hiện ra bây giờ, một khi hắn ra tay ở trong này, lễ tế tổ sẽ lập tức bị phá hủy.

Đây là đả kích lớn đối với Mộ gia.

Không được bốc đồng.

Nhìn thấy Mộ Trạch ngừng giãy dụa, trong long Lục Thủy cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lên tiếng trả lời vấn đề của Mộ Trạch:

“Không thể giả được.”

“Cho nên, tin đồn đều là giả?” Mộ Trạch nhìn Lục Thủy, vẫn duy trì bình tĩnh, nói tiếp:

“Thiếu gia Lục gia vốn không phải kẻ vô dụng, cũng chẳng phải là tu vi nhị giai. Tất cả đều là giả, đúng không?”

“Không đúng.” Lục Thủy lắc đầu, nói:

“Lời đồn là thật. Nhưng trước đó phải có một điều kiện tiên quyết đã.”

“Điều kiện tiên quyết?”

“Đúng vậy, một vài điều kiện đơn giản thôi. Ví dụ như Mộ Tuyết vui vẻ, cha mẹ bình an.” Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, nói.

Nghe được lời này của Lục Thủy, Mộ Trạch đột nhiên cười:

“Ha ha, cha me bình an?

Cho nên, cha mẹ ngươi cũng không biết chuyện này?

Toàn bộ Lục gia không biết, thiếu gia bỏ đi của Lục gia, trên thực tế không chỉ không phải kẻ vô dụng, mà thậm chí còn là thiên chi kiêu tử?

Hai mươi tuổi, chỉ đứng yên chẳng mảy may dùng sức cũng có thể trấn áp một người đã tu luyện mấy trăm năm như ta.

Chiến lực đáng sợ như vậy, có xưng là vạn cổ đệ nhất thiên kiêu cũng không quá chứ?

Nhưng lại bị cho là đồ vô dụng.

Thật nực cười!”

Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, hắn không phản bác lại lời Mộ Trạch nói.

Cũng coi như là chính xác.

Cha mẹ hắn và ba vị Trưởng lão quả thật không biết tình trạng của hắn bây giờ thế nào, nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, qua một thời gian ngắn nữa thôi.

Chờ tới lúc hắn thực hiện xong kế lớn từ hôn, bọn họ sẽ biết.

"Tiền bối còn có nghi ngờ gì nữa không?" Lục Thủy nhìn Mộ Trạch nói.

Nếu không có gì muốn hỏi, hắn lại bắt đầu hỏi.

Chỉ là Mộ Trạch dường như có không ít vấn đề.

"Ngươi làm sao làm được?" Mộ Trạch nhìn Lục Thủy, hắn không có cách nào tưởng tượng được, một người thanh niên hai mươi tuổi làm sao làm được tất cả những điều này.

Không đúng, là từ nhỏ đến lớn, làm sao mê hoặc được nhiều người như vậy?

Lục Thủy không có cách nào trả lời rõ ràng vấn đề này, chỉ có thể tìm một điểm chính để trả lời:

"Tiền bối đã nghe nói qua về Thiên Địa Trận Văn chưa?"

Nghe Lục Thủy nói vậy, Mộ Trạch lại chợt kinh ngạc, hắn ngẫu nhiên đã nghe nói qua về điều này:

"Ngươi… học được à?"

Lục Thủy cười không nói.

Thấy vẻ tươi cười của Lục Thủy, Mộ Trạch biết, Lục Thủy thật sự học được.

Nếu là vậy, hắn lại có thể hiểu được.

"Lục thiếu gia lợi hại như vậy, sao phải coi trọng Mộ Tuyết chứ?

Lục thiếu gia định làm gì với Mộ Tuyết?" Mộ Trạch khẽ hỏi.

Lấy thực lực của Lục Thủy, kết hợp với bối cảnh của Lục gia, có thiên chi kiều nữ nào mà không cưới được?

Nghe được vấn đề của Mộ Trạch, Lục Thủy nhất thời im lặng.

Định làm thế nào với Mộ Tuyết à?

Làm nổ mật thất của ta, không sinh con được, ra tay đánh ta, nổi giận với ta.

Đại khái là như vậy vậy?

Trong đầu Lục Thủy hiện lên đáp án này.

Chỉ là hắn rất nhanh đã có kết luận mới.

Ngoài Mộ Tuyết, không ai làm nổ mật thất của hắn.

Ngoại trừ Mộ Tuyết, hắn không cần bất kỳ ai sinh con cho hắn.

Ngoại trừ Mộ Tuyết, không ai trong cùng thế hệ có thể ra tay đánh hắn.

Ngoại trừ Mộ Tuyết, ai có thể nổi giận trước mặt hắn?

Mộ Tuyết không làm nổ mật thất, hắn sẽ giảm cường độ của mật thất.

Mộ Tuyết không sinh được con, hắn có thể nghiên cứu cả đời.

Mộ Tuyết không công phá được cơ thể của hắn, hắn có thể làm phòng ngự của mình vừa vặn đủ để Mộ Tuyết phá vỡ.

Tâm tình Mộ Tuyết không tốt, hắn có thể cố ý trêu đùa Mộ Tuyết, làm Mộ Tuyết nổi giận với hắn.

Mộ Tuyết nàng có chỗ nào không tốt chứ?

Không, là Mộ Tuyết quá mức hiểu chuyện.

"Ở trong mắt ta, cả người Mộ Tuyết đều là ưu điểm." Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, nghiêm túc nói:

"Lục Thủy ta hoặc là không cưới, hoặc chỉ cưới Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết hoặc không lấy chồng, nếu không chỉ có thể gả cho Lục Thủy ta."

Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, dưới ánh mắt bất ngờ của đối phương, lại nói tiếp:

"Ta chính là đối xử với Mộ Tuyết như vậy, đối xử với nàng như một người bầu bạn duy nhất trong cả cuộc đời."

Mộ Trạch ngây người nhìn Lục Thủy, dù thế nào hắn cũng không ngờ được mình lại nhận được đáp án này.

Hắn không hiểu, nhưng có một số việc hắn cần phải hiểu sao?

Không cần.

"Ngươi. . . ." Mộ Trạch cuối cùng không nói được lời nào.

Người trước mắt này làm hắn quá mức chấn động rồi.

Hắn trước sau không có cách nào hiểu được người trước mắt này rốt cuộc là loại người thế nào.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment