"Vậy tiền bối, đến lượt ta đặt câu hỏi chứ?" Lục Thủy nhìn Mộ Trạch bình tĩnh nói.
"Ngươi… hỏi đi." Mộ Trạch nói với dáng vẻ phục tùng.
"Ở đây có thứ gây nguy hại cho Mộ Tuyết, đúng không?"
"Ta hiểu như vậy."
"Là tiền bối nhìn thấy nguồn tia sáng sao?"
"Đúng."
"Tiền bối biết đó là thứ gì không?"
"Không biết." Mộ Trạch lắc đầu.
Lục Thủy nhíu mày, sau đó tiếp tục hỏi:
"Vậy tiền bối làm sao xác định được vật này sẽ có ảnh hưởng đối với Mộ Tuyết?"
Mộ Trạch nghe được vấn đề này liền im lặng.
Cuối cùng hắn lắc đầu nói:
"Ta không trả lời vấn đề này."
Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, tiếp tục hỏi:
"Bởi vì lời thề à?"
Mộ Trạch có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn lựa chọn gật đầu.
"Lời thề với cha của ta sao?" Lục Thủy lại hỏi.
Lần này Mộ Trạch càng bất ngờ hơn, hắn không có cách nào hiểu được Lục Thủy liên hệ thế nào.
Nhưng hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bình tĩnh nói:
"Ta không có cách nào trả lời."
Đó chính là thật sự có liên quan tới cha ta à? Trong lòng Lục Thủy cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Dường như chuyện này rất phức tạp.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, trước mắt Mộ Trạch dám trực tiếp chọc giận hắn, quả thật không lo lắng đắc tội Lục gia.
Người cha vợ này và cha hắn có mưu đồ bí mật.
"Một vấn đề cuối cùng, tiền bối biết đối phương là ai không?"
Câu trả lời của Mộ Trạch là lắc đầu.
Lục Thủy nhận được câu trả lời lại trầm ngâm suy nghĩ.
Thứ nhất, Mộ Tuyết quả thật bị nhằm vào, nếu cha vợ nói đúng.
Thứ hai giữa cha và cha vợ tồn tại có vài nhận thức chung, nhận thức chung này có liên quan đến Mộ Tuyết, cụ thể là gì thì tạm thời hắn không thể biết được.
Thứ ba, người nhằm vào Mộ Tuyết có thực lực không rõ, mục đích không biết, thiên hướng là đối địch.
Thứ tư, trước khi đối phương xuất hiện, bởi vậy có thể thấy được người nhằm vào Mộ Tuyết không phải đột nhiên xuất hiện, mà vẫn luôn ở đó, cho nên đối phương có thể là thế lực nào đó, hoặc người định làm vài chuyện gì đó.
Không loại bỏ đám người Tiên Đình, Thần Chúng, Phật Môn gần đây hoạt động tương đối mạnh.
Giả thiết, nhóm thế lực nhằm vào Mộ Tuyết là Tiên Đình, vậy có khả năng liên quan tới các loại Dự Ngôn Thạch Bản hay không?
Lại giả thiết, nếu có liên quan, vậy có phải trong nhận thức chung của cha vợ và cha cũng có một phần nguyên nhân là bản thân Lục gia hay không?
Sau đó, Lục Thủy dừng đưa ra giả thiết, không có chứng cứ thì giả thiết nữ lại là tìm phiền toái cho mình.
Vẫn nên giải quyết từng vấn đề một đi.
Đầu tiên phải tìm ra được người đứng phía sau.
Về phần nhận thức chung giữa cha vợ và cha, sau này hắn có cơ hội lại hỏi tiếp. Nếu thật sự không được, lại trực tiếp tìm người phía sau để hỏi đáp án.
Bây giờ còn không phải lúc đi hỏi cha hắn.
Lục Thủy đang trầm ngâm suy nghĩ, Mộ Trạch vẫn bị giam cầm ở nơi đó, hắn không biết Lục Thủy suy nghĩ thế nào.
Nhưng hắn biết, đối phương chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn quay đầu lại.
Còn có một điểm, mình biết bí mật của đối phương, khó nói được đối phương sẽ đối xử với mình thế nào.
"Lục thiếu gia, ta không phủ nhận ngươi rất mạnh, nhưng có vài người có vài việc, ngươi không thể tùy tiện đối đầu.
Khuyên ngươi vẫn nên trở lại Lục gia, chờ ngươi đủ mạnh lại đi ra." Mộ Trạch nói với Lục Thủy.
Lục Thủy đang lo lắng cha mẹ hắn cộng thêm ba đại lão đều có suy nghĩ này.
Không đúng, đời trước bọn họ đúng là có suy nghĩ này.
Mình muốn ra ngoài một chuyến cũng khó.
Lần nào cũng là mình lén dẫn theo Mộ Tuyết ra ngoài.
Một khi bị phát hiện còn phải chịu phạt.
Chà chà.
Hắn rõ ràng cũng mạnh như vậy, đặc biệt như vậy, bọn họ còn không yên lòng.
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều, nhìn Mộ Trạch, nói:
"Tiền bối, ta có một đề nghị nho nhỏ."
Đề nghị nho nhỏ?
Mộ Trạch sẽ không tin tưởng đâu. Vấn đề bây giờ bọn họ phải đối mặt sẽ không thể là đề nghị nhỏ được.
Tuy nhiên hắn vẫn để cho Lục Thủy nói trước:
"Lục thiếu gia muốn làm gì?"
"Để cho Mộ Tuyết tiến vào tế tổ." Lục Thủy mở miệng nói.
Nhưng Lục Thủy vừa nói ra những lời này, Mộ Trạch liền từ chối:
"Không được, ta không đồng ý.
Lục thiếu gia, tự tin là chuyện tốt, nhưng quá tự tin lại thành tự phụ.
Hi vọng Lục thiếu gia hiểu rõ."
"Tiền bối có vẻ rất quan tâm Mộ Tuyết?" Lục Thủy hỏi một câu.
"Lẽ nào Lục thiếu gia muốn gây phiền toái cho mình sao?" Mộ Trạch nhìn chằm chằm vào Lục Thủy nói:
"Bây giờ Mộ Tuyết ở trong bóng tối, cho nên không phải là vấn đề lớn.
Điều này lại giống như thợ săn vào núi đi săn, bọn họ biết ngọn núi có con mồi tốt, nhưng không biết dáng vẻ của con mồi ra sao.
Để cho Mộ Tuyết tiến vào lại tương đương với để cho đối phương biết hình dáng của con mồi.
Vậy gả Mộ Tuyết vào Lục gia, chẳng lẽ không phải thêm phiền phức cho Lục gia sao?
Không chỉ là Lục gia, chính Mộ gia cũng sẽ gặp không ít phiền phức.
Không ai biết kẻ phía sau rốt cuộc là ai."
"Cho nên lại thêm một điều kiện là được." Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, khóe miệng hơi cong lên, nói:
"Chúng ta tìm ra kẻ đứng phía sau."
Mộ Trạch sửng sốt khi nghe Lục Thủy nói vậy.
Hắn cảm thấy Lục Thủy quá trẻ tuổi, quá cuồng vọng.
Loại chuyện này có thể dễ dàng như vậy sao?
Bây giờ ngay cả đối phương ở đâu, bọn họ còn không biết.
"Lục thiếu gia có hiểu rõ về bọn họ không? Ngươi cảm thấy pháp bảo của đối phương có thể tra xét được, lẽ nào lại không thể nghe được cuộc trao đổi giữa chúng ta sao?" Mộ Trạch nói.
Lục Thủy lắc đầu:
"Tiền bối nói những điều này, sợ rằng tất cả mọi người đều tin là vô nghĩa.
Ta muốn để cho Mộ Tuyết tiến vào, tất nhiên sẽ không để cho Mộ Tuyết gặp phải nguy hiểm.
Ta có một kế hoạch, chỉ cần tiền bối đồng ý phối hợp, ta sẽ có thể tìm được tới đầu nguồn, tìm được đối phương là ai.
Còn có thể làm cho Mộ gia không bị nghi ngờ. Tất nhiên, cũng sẽ làm cho ta không bị nghi ngờ.
Tiền bối không tính cân nhắc sao?"
Mộ Trạch không tin, nhưng rất tò mò muốn biết đó là gì.
Thấy Mộ Trạch không nói gì, Lục Thủy tiếp tục nói:
"Tiền bối biết Thiên Tỉnh không?"
Mộ Trạch tất nhiên biết luôn được vấn đề thảo luận trước đó không lâu, sau đó mở miệng nói:
"Tấm màn đen xuất hiện vào tối hôm qua à?"
Lục Thủy gật đầu, mở miệng nói:
"Đúng vậy, chính là tấm màn đen tối hôm qua.
Thiên Tỉnh còn có tên gọi khác là Nghịch Tinh, đây là một quá trình rất phức tạp. Chuyện là do người, tuyệt đối không phải là ý trời."
"Ngươi hiểu rõ về Thiên Tỉnh à?" Mộ Trạch cảm giác nãy giờ mình không ngừng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ:
"Đề nghị của ngươi có liên quan gì tới Thiên Tỉnh?"
"Lợi dụng Thiên Tỉnh, để chúng ta lấy được cơ hội tìm ra kẻ đứng phía sau.
Chỉ cần để cho ta phát hiện ra hắn là đủ rồi, chuyện sau đó nên đối phó với hắn thế nào, đều là chuyện của ta.
Mộ gia tuyệt đối sẽ không bị dính dáng vào trong đó, Mộ Tuyết cũng vậy." Lục Thủy nói.
"Lợi dụng Thiên Tỉnh sao?" Mộ Trạch cảm giác đây là lời nói mơ giữa ban ngày.
Một đám người không biết Thiên Tỉnh là gì. Lục Thủy thì hay rồi, vừa đi ra đã nói muốn lợi dụng Thiên Tỉnh.
Đây là chuyện con người làm được sao?
-----
Dịch: MB_Boss