Nhưng Mộ Trạch cũng do dự.
Thấy Mộ Trạch do dự không quyết, Lục Thủy tiếp tục nói:
"Mộ Tuyết ra ngoài, phải mất mấy ngày mới trở về được. Nếu tiền bối không đáp ứng, ta chỉ có thể tự mình hành động, đến lúc đó các ngươi có lẽ không kịp phản ứng, vậy không liên quan gì tới ta."
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Mộ Trạch căm tức nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy cầm cái ghế đi ra, sau đó ngồi xuống, nhích lại gần nói:
"Tiền bối không muốn hỏi ta sao?
Điều này chẳng phải đã rất rõ ràng à?
Nếu là người khác ở trước mặt của ta, ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có đâu."
"Ngươi. . . " Mộ Trạch nghẹn lời.
Lục Thủy nói không sai, đặc biệt hắn là bại tướng dưới tay đối phương.
Nhưng hắn thật sự không có cách nào hiểu được, vì sao Lục Thủy lại đột nhiên lấy ghế ngồi xuống.
Người nào sẽ mang theo ghế bên người chứ?
Quả nhiên, đại thiếu gia Lục gia hoàn toàn không bình thường.
"Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tình hình cụ thể.
Còn nữa, kế hoạch của ngươi có thể gây ra tổn thất cho Mộ gia không?" Mộ Trạch nói.
Lục Thủy thử tưởng tượng một chút.
Mộ Trạch lại có chút khẩn trương nhìn Lục Thủy, đối phương không lập tức trả lời, chứng tỏ cần phải trả cái giá nhất định.
Hắn đang suy nghĩ về giới hạn cao nhất mà mình chấp nhận được.
Lục Thủy rất nhanh đã lên tiếng:
"Đại khái, cần phải làm cho Mộ gia đổi mới một chút."
Mộ Trạch: "???"
Có ý gì vậy?
Sao hắn nghe lại không hiểu chứ.
"Lục thiếu gia có thể nói rõ hơn không?" Mộ Trạch hỏi.
"Dẫn động Thiên Tỉnh không phải là một chuyện dễ dàng, chuyện này có dính dáng tới rất nhiều chuyện. Nói một cách đơn giản, có thể phải lật trời.
Lại nói một cách đơn giản, có khả năng Mộ gia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát." Lục Thủy nói.
Mộ Trạch: "???"
Vẻ mặt hắn đầy dấu chấm hỏi. Đây không phải là hắn có vấn đề, mà hắn cảm thấy Lục Thủy có vấn đề.
Đây là cái giá gì vậy?
Đây là trực tiếp diệt tộc à?
"Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi không để xảy ra sai lầm, người sẽ không có việc gì.
Về phần tổn thất, đến lúc đó ta buộc dây sẽ do ta tới cởi.
Các ngươi trực tiếp nói với cha ta là ta hủy Mộ gia, bảo bọn họ bồi thường là được.
Lục gia đền nổi." Lục Thủy nói.
Sau chuyện này, nhiều nhất là tới ven sông quay mặt tự suy nghĩ lại lỗi lầm, thuận tiện gặp lại thấy gương mặt năm ngàn vạn của Tam trưởng lão thôi.
Lại thề mình và Mộ Tuyết có thể sinh hai, ba đứa bé, mấy vị trưởng lão chắc chắn sẽ đổi giận thành vui.
Không phải là vấn đề lớn.
Mộ Trạch im lặng trong giây lát.
Đây là thiếu gia Lục gia à?
Tùy tiện bồi thường xây dựng một gia tộc?
Có phải hơi tài lớn khí thô quá mức không?
Nhưng Lục gia đồng ý bồi thường, Mộ gia cũng phải chịu nổi mới được.
"Có thể nói cụ thể hơn một chút không?"
"Chờ ta trở về chuẩn bị đã." Nói Lục Thủy búng ngón tay một cái thật kêu.
Sau đó, trận văn xung quanh thoát khỏi trận pháp của tổ địa, tập trung về phía Mộ Trạch.
Những trận văn trực tiếp rơi vào trên đầu Mộ Trạch, cuối cùng dung nhập vào trong đó.
Trong lúc Mộ Trạch còn không hiểu, Lục Thủy mở miệng giải thích:
"Trận văn này có thể mang đến phòng ngự không tệ cho tiền bối, đồng thời sẽ trói buộc chuyện có liên quan tới ta.
Chờ sau khi ta và Mộ Tuyết thành hôn, tất nhiên sẽ được giải trừ. Đương nhiên, nếu ta sớm tiết lộ, cũng sẽ được giải trừ sớm."
Lục Thủy thường đi trên bờ sông, đã chuẩn bị tinh thần bị ướt giầy từ lâu.
Làm người phải tự hiểu lấy mình.
Đúng không?
Mộ Trạch không phản kháng, hắn phát hiện mình không có cách nào phản kháng lại trận văn khống chế hắn.
Nhưng hắn không ngờ Lục Thủy biết dùng biện pháp làm cho hắn im lặng như thế.
Sau khi Lục Thủy báo đại khái kế hoạch, Mộ Trạch nghe xong, trợn mắt há hốc mồm.
"Vì có thể để cho Mộ Tuyết tiến vào tổ địa, mà phải hy sinh lớn như vậy sao?" Mộ Trạch có phần không chịu nổi.
"Không chỉ là để Mộ Tuyết có thể đi vào tổ địa, tìm ra người phía sau cũng rất quan trọng." Lục Thủy nói.
Mộ Trạch không có cách nào từ chối. Nếu Lục Thủy thật sự tự mình tới, Mộ gia căn bản không chịu nổi.
Nếu quả thật để cho hắn thành công.
Kế hoạch của Lục Thủy quá mức khó tin.
Hắn không thể nào tin nổi Lục Thủy có thể thành công.
Lục Thủy có mạnh hơn nữa cũng không quá lục giai, hắn làm sao có thể làm được chuyện hắn vừa nói chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới Lục Thủy chỉ mới hai mươi tuổi, hắn lại không thể không tin.
Người bình thường sẽ tin tưởng người thanh niên hai mươi tuổi có thể áp chế một ngũ giai đỉnh phong mà không hề có sức phản kháng sao?
Mộ Trạch im lặng một lát lại tò mò hỏi một câu:
"Lục thiếu gia thật sự thích Mộ Tuyết sao?"
"Không." Trong lúc Mộ Trạch còn đang bất ngờ, Lục Thủy nói tiếp:
"Là vô cùng thích, ăn sâu vào tận xương tủy."
Mộ Trạch cảm thấy cũng đúng. Nếu không, sau ngày từ hôn đó, Lục thiếu gia phải tới phản đối?
Không chỉ làm chuyện kết hôn của hắn và Mộ Tuyết trở nên chắc chắn, còn thuận tiện ra mặt cho Mộ Tuyết.
Ngay cả Mộ gia cũng chấn động.
"Đại khái phải sau hai ngày nữa thì Mộ Tuyết mới trở về. Trong hai ngày này, ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng tất cả.
Tối ngày mốt chắc hẳn sẽ bắt đầu kế hoạch.
Sau đó lại xem phản ứng của các ngươi. Ta sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng tới người bình thường." Lục Thủy nói.
Sau khi Mộ Trạch gật đầu, Lục Thủy lại xoay người rời đi.
Hắn rời khi ngay trước mặt Mộ Trạch, cũng tiến vào trạng thái ẩn nấp ngay trước mặt Mộ Trạch.
Mộ Trạch cứ nhìn Lục Thủy biến mất như vậy, không có cách nào phát hiện ra.
Chờ rất lâu, đại khái cảm thấy Lục Thủy đã rời đi, Mộ Trạch mới kiệt sức, ngồi trên mặt đất.
"Đúng là người đáng sợ."
—— ——
Lục Thủy trở lại nơi ở.
Kế hoạch của hắn cần dùng không ít sức mạnh thiên địa, cho nên hắn phải tận dụng thời gian quan sát Thiên Địa Trận Văn.
Hai ngày chắc hẳn đủ để khôi phục rồi.
Đáng tiếc tu vi của hắn không đủ cao, nếu không cũng không đến mức phiền toái như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Chân Võ tìm đến Lục Thủy.
Hắn phát hiện Lục Thủy đã bình yên trở về, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hai ngày tới, Thiếu gia còn cần làm gì không?" Chân Võ hỏi.
"Hai ngày tới chuẩn bị một chút, ngày mốt đi Độ Thiên Lĩnh." Lục Thủy mở miệng nói.
Vẻ mặt Chân Võ mờ mịt.
Độ Thiên Lĩnh?
Đó không phải là nơi Thiên Tỉnh xuất hiện sao?
Không phải thiếu gia đã nói nên rời xa Độ Thiên Lĩnh sao?
Chân Võ không có cách nào đoán được mục đích của Lục Thủy, nhưng vẫn hỏi:
"Thiếu gia cần vé xe lúc mấy giờ?"
Lục Thủy không ngẩng đầu, hắn lật sang trang Thiên Địa Trận Văn, nói:
"Không cần vé xe, các ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt là được."
Trong lòng Chân Võ đầy nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói vâng.
Sau đó, Lục Thủy không ra ngoài nữa, hắn vẫn luôn xem Thiên Địa Trận Văn.
-----
Dịch: MB_Boss