Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 318 - Chương 318: Đại Kiếp Diệt Tộc Của Mộ Gia

Chương 318: Đại Kiếp Diệt Tộc Của Mộ Gia Chương 318: Đại Kiếp Diệt Tộc Của Mộ Gia

Mãi đến buổi chiều ngày hôm sau.

Hôm nay, Lục Thủy thu hồi Thiên Địa Trận Văn, ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Lục Thủy đi ra, Chân Võ, Chân Linh đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt lại bất giác trở nên nghiêm túc hơn.

Cuối cùng thiếu gia đã đi ra, chứ không đọc sách mãi.

Thiếu gia cứ đọc sách không ngủ không ngừng, khiến bọn họ không có cách nào yên tâm được.

Mà khi thiếu gia nghiêm túc, sau đó sẽ xuất hiện biến hóa khiến bọn họ không thể đoán ra.

Biến hóa này cần bọn họ cố gắng hết sức để đối mặt.

"Hai ngày qua, Mộ gia có gì thay đổi không ?" Ra tới trên đường, Lục Thủy mở miệng hỏi.

Chân Võ lắc đầu:

"Cơ bản không có bất kỳ thay đổi nào, bọn họ vẫn đang chuẩn bị chuyện tế tổ, chắc hẳn đã gần xong rồi.

Ba ngày sau chính là ngày tế tổ.

Ngày mai, Mộ tiểu thư sẽ trở về."

Lục Thủy gật đầu, xem ra không có gì bất ngờ, như vậy là tốt nhất.

"Dẫn ta đi dạo một vòng trong Mộ gia." Lục Thủy bình tĩnh nói.

"Thiếu gia đi theo ta." Người mở miệng là Chân Linh.

Trong khoảng thời gian này, Chân Võ luôn bảo vệ Lục Thủy, Chân Linh lại tìm hiểu rõ đại khái bố cục trong Mộ gia.

Sau khi tìm hiểu đường đi rõ ràng, Lục Thủy muốn đi đâu bọn họ cũng sẽ không đến mức cái gì cũng không biết.

Lục Thủy gật đầu đi theo.

Cả một buổi chiều, Lục Thủy đều lên núi, xuống núi, đi dạo trong Mộ gia. Lúc rảnh rỗi, Lục Thủy lại đi dạo xung quanh.

Tốc độ của hắn cũng không nhanh, hoặc nói là tương đối chậm.

Khi trời tối, Lục Thủy mới ngồi trong quán ở dưới chân núi, định ăn một chút, thuận tiện nghỉ một chút.

"Tới đây, cơm băng của ngài." Ông chủ đặt món mà Lục Thủy gọi ở trước mặt hắn.

Trên thực tế Lục Thủy chưa từng ăn qua món này, muốn thử xem mùi vị thế nào.

Loại cơm này còn có băng à?

Có thể ăn được sao?

Lục Thủy nhìn cơm trước mắt bốc lên hơi lạnh, có chút bất ngờ.

Đây là xem hơi lạnh thành hơi nóng à?

Cơm này không phải loại khô mà tương tự với cháo, bên trong còn có một ít thứ khác.

Lục Thủy chạm vào bát, phát hiện rất lạnh.

Sau đó hắn ăn thử một miếng.

Ừ. . . Cảm giác không giống với cháo lắm.

Có thể ăn được.

Ăn xong, Lục Thủy lại cảm giác mặt đất thay đổi. Chẳng mấy chốc, hắn đã ăn gần hết bát.

Lúc Lục Thủy ăn cơm, ông chủ con đưa tới một đĩa điểm tâm ngọt.

Lục Thủy quay đầu lại nhìn về phía ông chủ với vẻ khó hiểu.

"Cửa hàng mới khai trương nên tặng lại cho khách." Ông chủ kia vừa cười vừa nói.

Đây là một ông chủ trẻ tuổi.

Lục Thủy quay đầu, nhìn về phía trong cửa hàng, phát hiện các trang thiết bị của cửa hàng mới vừa được lắp xong.

Bình thường thì có chút bình thường, nhưng cửa hàng này sẽ lo lắng cho nửa đời sau của ông chủ đi?

Đây là một người bình thường.

"Một mình mở cửa hàng à?" Lục Thủy cầm lấy điểm tâm cắn khẽ một miếng.

Mùi vị còn tạm được, ăn ngon hơn mẹ hắn nấu, nhưng không dẻo bằng, hoặc nói là kém hơn nhiều.

Nghe được Lục Thủy hỏi vậy, ông chủ trẻ tuổi kia có chút xấu hổ mỉm cười, nói:

"Hai người, bởi vậy thời gian trước vừa kết hôn."

"Mở cửa hàng có khó khăn sao?" Lục Thủy hỏi xong lại cần số điểm tâm ngọt còn lại bỏ vào trong miệng.

"Cũng tạm được, có thể sống qua ngày. Hơn nữa có thể có cửa hàng của mình cũng rất hiếm có ròi." Ông chủ vừa cười vừa nói.

Ông chủ có vẻ rất thỏa mãn cũng rất vui mừng về quán của mình.

Lúc này trong cửa hàng có một người phụ nữ trẻ tuổi chạy ra, vẻ mặt nàng sốt ruột. Sau khi nhìn thấy được ông chủ kia, lập tức dùng tay làm một vài ký hiệu tay của người câm đích với ông chủ kia, Lục Thủy xem không hiểu.

Nàng làm xong còn sốt ruột giậm chân.

Nàng là người câm.

"Được, ta vào trong đây."

Ông chủ kia kia đáp tiếng, lại dẫn theo người phụ nữ kia đi vào.

Khi đi vào trong, ông chủ còn khẽ nói:

"Chuyện như vậy rất bình thường, lần sau không cần gấp gáp như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Được được, ngươi nói đúng."

Lục Thủy tiếp tục ăn điểm tâm của đối phương, im lặng không nói.

Người ông chủ này cũng không biết, cửa hàng mà vợ chồng bọn họ tốn không ít tâm huyết mới mở ra, sẽ bị phá hủy trong giây lát.

Ăn xong hai miếng điểm tâm, Lục Thủy không ăn nữa. Hắn nhìn về phía trong cửa hàng, lặng lẽ nói:

"Ăn hai miếng điểm tâm của hai người, trả lại cho hai người cả đời không bệnh không tai."

Lục thiếu gia hắn không phải là một người chỉ biết chiếm lợi của người khác.

Sau đó hai sức mạnh thiên địa tiến vào trong cửa hàng, cuối cùng biến mất ở trên thân ông chủ và vợ của ông chủ.

Làm xong những điều này, Lục Thủy quay đầu nhìn về phía con đường.

Hắn có thể làm không được nhiều, nhưng thứ nên thuộc về bọn họ, Lục gia hắn đều có thể bồi thường thỏa đáng.

Dù sao tộc trưởng Lục gia là cha hắn.

Mà cha hắn chính là một người như vậy.

—— ——

Trong đại sảnh của Mộ gia, Mộ Uyên nhíu mày nhìn bầu trời bên ngoài.

Vẻ mặt hắn rất tệ.

"Thật sự không có bất kỳ vấn đề gì sao?" Mộ Uyên hỏi.

Mộ Khương và Mộ Trạch bên cạnh hắn đều lắc đầu:

"Đã kiểm tra cả trong lẫn ngoài, không có một vấn đề nào cả."

"Vậy tại sao bắt đầu từ buổi chiều, trong lòng ta lại bất an như vậy?

Tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn là nhằm vào cả Mộ gia chúng ta.

Đây là cảm nhận từ đá khởi nguồn." Mộ Uyên nói.

Thật ra bọn họ cũng không biết đá khởi nguồn của Mộ gia xảy ra chuyện gì, nhưng đá khởi nguồn này chính là hy vọng của mọi người trong tộc bọn họ.

Thậm chí ngay cả Mộ Uyên là tộc trưởng còn có thể từ trên đá khởi nguồn biết được kiếp nạn của Mộ gia.

Loại chuyện như vậy cơ bản chưa từng xảy qua, rất nhiều người đều chỉ cho là lời đồn đại.

Nhưng vào buổi chiều hôm nay, Mộ Uyên đã phát hiện ra cảnh cáo đến từ đá khởi nguồn, Mộ gia sắp gặp phải tai họa lớn.

Mộ Uyên tất nhiên tìm Mộ Khương và Mộ Trạch trước tiên, bảo bọn họ điều tra từ trong ra ngoài một lượt, nhưng không phát hiện có vấn đề gì, không có bất kỳ vấn đề nào.

"Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu vậy?

Cảm giác càng lúc càng mãnh liệt." Mộ Uyên day mi tâm, đau khổ nói.

Mộ Trạch đứng bên cạnh im lặng, do dự một lát, hắn thử hỏi:

"Có khả năng liên quan tới Thiên Tỉnh trước đó không?"

Nghe Mộ Trạch nói vậy, Mộ Uyên và Mộ Khương đều sửng sốt.

Không phải là bọn họ không tin, mà cảm thấy Mộ Trạch nói có đạo lý.

Nhưng nếu là Thiên Tỉnh gây ra, bọn họ lại phải đề phòng thế nào?

Tuy không biết, nhưng Mộ Uyên không để ý được nhiều như vậy, hắn lập tức đứng lên nói:

"Mở ra đại trận của gia tộc, cả tộc đề phòng."

Chỉ là hắn vừa nói dứt lời, hắn đã có nhận được lời nhắc nhở. Sau đó, Mộ Uyên nhìn về phía trên không trung với vẻ mặt hoảng sợ.

Hắn có chút khó tin, nói:

"Tới rồi, không kịp nữa."

Trong phút chốc, cả Mộ gia chìm trong bóng tối vô tận.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment