“Nguy rồi.”
Mặc kệ là Ma Kiếm Trảm Đồ hay là đám người Mộ Khương, bọn họ đều biết chuẩn bị có chuyện xảy ra.
Thứ này nhìn như là bảo vật, nhưng chắc chắn chẳng phải vật tốt đẹp gì.
Bởi vì cảm giác dụ dỗ kia, khiến bọn họ có cảm giác quái dị.
Mà một khi Lục Thủy đụng phải, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện.
Lục Thủy là ai?
Đại thiếu gia Lục gia đó, nếu Lục Thủy ở Mộ gia xảy ra chuyện gì, như vậy Lục gia sẽ như thế nào.
Đối mặt với Lục gia, Mộ gia sẽ như thế nào?
Mộ Khương khẩn trương, nàng muốn thử đi ngăn cản Lục Thủy.
Thế nhưng khi nàng muốn cất bước đi lại phát hiện bản thân không thể cử động.
Ma Kiếm Trảm Đồ cũng không thể trơ mắt nhìn thấy Lục Thủy xảy ra chuyện.
Nếu Lục Thủy xảy ra chuyện, vậy thì đứa con thứ hai của Lục gia không lâu nữa sẽ được sinh ra.
Đến lúc đó, Đế Tôn có thể thuận lợi thức tỉnh hay không cũng không biết được.
Vậy thì Tiên Đình có thể tồn tại hay không cũng là một vấn đề lớn.
“Không được, phải cứu Lục Thủy.”
Nghĩ vậy, Ma Kiếm Trảm Đồ liền muốn tiến lên đẩy Lục Thủy ra.
Thế nhưng tấm màn đen đã cuốn lấy hắn.
Ma Kiếm Trảm Đồ cảm thấy, chỉ cần hắn còn ý thức thì sẽ mất đi năng lực hành động.
“Chết tiệt, rốt cuộc đây là thứ gì chứ?”
Ma Kiếm Trảm Đồ gấp gáp, nhưng đối mặt với Thiên Tỉnh, hắn nhận ra mình không có bất kỳ cách nào cả.
Vận dụng toàn lực ư?
Thế thì vật mà Ti Tinh Tiên Quân để lại sẽ bị ảnh hướng đến.
Còn nữa, nếu bị bạo lộ sẽ là một kích trí mạng đối với Tiên Đình.
Ma Kiếm Trảm Đồ chỉ do dự một chút liền không động đậy nữa.
Chờ thôi, không đến giây phút cuối cùng, hắn sẽ không chọn ra tay. Với lại, hắn cũng không chắc rằng khi mình sử dụng toàn lực có thể phá vỡ giam cầm của Thiên Tỉnh được hay không.
Lúc này, Lục Thủy cũng thấy quả cầu ánh sáng, hắn cũng đã đi tới gần quả cầu, rất nhiều người đang hướng đến bên này, bọn họ đều bị hấp dẫn tới.
Bọn họ rõ ràng không có lý trí.
Đều muốn lấy được quả cầu ánh sáng này.
Nhưng không có ai nhanh bằng Lục Thủy.
Nhưng chỉ trong vòng vài nhịp thở, Lục Thủy đã thành công nắm được quả cầu ánh sáng.
Ngay khi Lục Thủy chạm đến quả cầu ánh sáng, ánh sáng phát ra từ quả cầu nháy mắt phóng ra.
Vô tận ánh sáng chói lọi bảo phủ lấy khu vực Mộ gia.
Cũng chính trong nháy mắt này, sức mạnh từ quả cầu ánh sáng xuất hiện, dường như sức mạnh lấy Lục Thủy làm môi giới, sức mạnh từ Thiên Tỉnh truyền ra.
Ban đầu mọi người cảm nhận được sức mạnh này rất nhỏ.
Nhỏ như gió nhẹ lướt qua mặt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, sức mạnh này bắt đầu tăng mạnh.
Như thể tăng từ một lên mười nghìn trong tích tắc.
Oanh!
Trong chớp mắt đó, sức mạnh như bão táp quét sạch toàn bộ Mộ gia.
Ầm!
Tất cả mọi người bị gió thổi rơi xuống đất khó lòng mà đứng dậy nổi, dưới cơn bão mạnh mẽ này kiến trúc bắt đầu sụp đổ, hư hỏng.
Như thể một sức mạnh khủng khiếp đang công kích Mộ gia.
Và sức mạnh này không ngừng gia tăng, không ngừng quét sạch tứ phía, cuồng bạo như một con thú dữ thoát cương.
Tất cả mọi người đã khôi phục tỉnh táo, bọn họ đang ôm đầu chống lại sức mạnh từ cơn lốc.
Ở trấn nhỏ, có không ít người thường.
Bọn họ đang sợ hãi, hoảng hốt, đang cầu xin cơn bão qua nhanh một chút.
Mà lúc này, thân là sức mạnh môi giới, Lục Thủy bắt đầu hét lên thảm thiết.
“A a a a a a.”
Lúc này sức mạnh bùng nổ, đang không ngừng trào ra, đang không ngừng ăn mòn tu chân giả.
“Thiếu gia.” Lúc này Chân Võ Chân Linh cũng khôi phục lại tỉnh táo.
Bọn họ nhìn thấy thân thể Lục Thủy đang vỡ ra, nhìn thấy máu tươi Lục Thủy đang chảy xuống.
Bọn họ nôn nóng sốt ruột, thế nhưng dù cho bọn họ có làm thế nào, cũng không thể đến gần Lục Thủy.
Đám người Mộ Khương bị cơn bão mạnh mẽ quét sạch, không có cơ hội ra tay.
Nhưng nàng hiểu Lục Thủy sắp xong rồi.
Mộ Trạch không thể hiểu nổi, đây chẳng lẽ là kế hoạch của Lục Thủy hay sao?
Hắn nhìn thấy, thân thể đầy vết thương của Lục Thủy, chắc chắn không phải là giả.
Hắn lo lắng có phải Lục Thủy nói chơi hay không.
Thiên Tỉnh đáng sợ như thế, sức lực con người có thể khống chế hay không?
Càng đến gần Thiên Tỉnh, Mộ Trạch càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Cùng lúc đó, Ma Kiếm Trảm Đồ cũng bị cơn bão to lớn này bao trùm lấy, thậm chí hắn còn không biết chỗ đó đã xảy ra những gì.
Nhưng chỉ cần sức mạnh này vẫn còn, chúng tỏ Lục Thủy vẫn còn sống.
Chỉ cần Lục Thủy chưa chết, vậy là đủ rồi.
Hiện tại hắn phải lo cho bản thân.
Hắn có cảm giác sức mạnh này đã nhiễm lên hắn.
Chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nhất là vật mà Tinh Ti để lại, nhất định phải bảo vệ tốt. Nếu như bị hủy, hắn chính là tội nhân của Tiên Đình.
Khi sức mạnh này quét sạch Mộ gia, vào lúc khiến tất cả mọi người bị hạn chế lại, Lục Thủy ngừng kêu thảm, dưới chân hắn xuất hiện một trận văn, ngay khi trận văn xuất hiện thì vết thương trên người hắn đã được chữa trị.
Sau đó quả cầu ánh sáng bị Lục Thủy cầm trong tay như một món đồ chơi.
Chỉ là hắn cũng không dừng cơn bão sức mạnh này lại, mà tiếp tục phá hủy Mộ gia vốn đã là đống đổ nát.
Nhưng hắn khống chế sức mạnh tránh làm bị thương người bình thường.
“Không có chuyện gì, không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ.” Đột nhiên trong một cửa hàng truyền ra tiếng nói.
Lục Thủy quay đầu sang nhìn.
Hắn nhìn thấy vị chủ quán kia trốn trong góc, hắn ngồi dưới đất bảo vệ hôn thê mới cưới vào ngực.
Phòng việc nàng bị thương.
Lục Thủy có thể thấy rõ, nữ tử kia không ngừng run rẩy, nắm chặt tay chủ quán.
Nàng sợ hãi.
Lục Thủy nhìn về phía trần nhà mặt tiền của cửa hàng.
Hắn phát hiện trần nhà của cửa hàng đã sụp mất một nửa.
Mà nửa chân chủ quán bị đè lại, không có thương tích gì, nhưng hạn chế hành động của hắn.
Sau đó Lục Thủy nhìn về những hướng khác, rất nhiều người ôm đầu trốn sang một bên, có người ép bản thân bình tĩnh, có người cúi đầu khóc thút thít.
Lục Thủy nhìn thấy tất cả, bình tĩnh nói:
“Người sống trên đời cũng nên trải qua cực khổ, không phải sao?”
“Hôm nay các ngươi mất đi, ngày khác Lục gia ta sẽ cho càng nhiều.”
“Là bồi thường, cũng là áy náy.”
Tất cả đều do bản thân Lục Thủy tạo ra, từ trước tới giờ Lục Thủy không bao giờ né tránh việc bản thân phải chịu trách nhiệm.
Nếu như nơi này đều là tu chân giả thì Lục Thủy cũng không để ý tới.
Nhưng ở đây có rất nhiều người thường.
Hắn còn khinh thường việc đi liên lụy một đám người bình thường.
Cho nên từ lúc bắt đầu phóng thích sức mạnh hắn liền mạo hiểm tránh người bình thường đi, để ngừa việc họ bởi vì trận kiếp nạn này mà mất mạng.
Vết thương nhỏ thì Lục Thủy không để ý, còn bị thương nặng thì hắn lựa chọn tránh đi.
Về phần hoảng hốt sợ hãi, đây là điều không thể tránh khỏi.
Những người này đều phải gánh chịu.
-----
Dịch: MB_Boss