Lục Thủy nhìn về phía không trung, tấm màn đen đã gần trong gang tấc.
“Nên kết thúc rồi, thuận tiện cho ta xem ngươi đang ở đâu đi.”
Vừa nói như vậy, Lục Thủy lập tức buông quả cầu ánh sáng ra.
Sau một khắc, sức mạnh ngừng phun trào, cùng lúc đó quả cầu ánh sáng lập tức nổ tung, ánh sáng vô tận chiếu rọi toàn bộ Mộ gia.
Tất cả mọi người đều mất đi thị giác dưới tia sáng này.
Khoảnh khắc tấm màn đen rơi xuống.
Khi mà phần lớn người nghĩ mình không nghi ngờ gì nữa sẽ phải chết, đất trời chợt mất đi tất cả âm thanh.
Ánh sáng biến mất, sức mạnh lắng lại, tất cả mọi thứ đều không cảm giác được, tựa như trước đó chỉ đều là ảo giác.
Chủ quán kia len lén hé mắt ra, đập vào mắt hắn là cửa hàng bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng cơn lốc sức mạnh đã biến mất, tấm màn đen trên trời cũng không còn tăm tích.
Hắn đẩy nhẹ thê tử trong ngực, muốn đẩy nàng ra.
Chỉ là vừa mới chạm vào, nàng đã ôm chặt hắn.
“Không sao.” Chủ quán lên tiếng an ủi:
“Không sao thật đấy, chứ không phải muốn đẩy nàng ra.”
Lúc này, nữ tử mới ngẩng đầu lên nhìn chủ quán.
Tiếp đó nàng nhìn thấy, ánh sáng chói mặt không còn, cơn lốc sức mạnh cũng biến mất, mọi thứ khôi phục lại hình dáng như bình thường.
Đúng là không sao.
Rất nhiều người đều đã nhận ra, cảm giác của bọn họ đều đã khôi phục bình thường, ngoại trừ trấn nhỏ bị phá hoại.
Nhưng mà, người còn sống.
Tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn.
Nhà ở sao quan trọng bằng người sống sao.
Bà chủ lại một lần nữa ôm thật chặt ông chủ, cửa hàng mất thì mất, thua lỗ thì thua lỗ.
Còn sống là tốt, người còn đây là tốt rồi.
Lão bản kia cũng là ôm vợ mình.
Có thể còn sống, thật tốt.
...
Lúc này Mộ Khương khôi phục tinh thần. Trước tiên, nàng kiểm tra xung quanh, nàng phát hiện tất cả sức mạnh đều biến mất.
Khi nàng muốn nhìn sang bên chỗ Mộ Trạch xem như nào, đột nhiên ngây người.
Mộ Trạch biến mất.
Trong lòng nàng hơi lo lắng.
Lập tức triển khai thần thức bắt đầu xem xét, ngay sau đó nàng phát hiện không thấy tung tích Mộ Trạch đâu, không chỉ vậy, đa số người của Mộ gia đều biến mất.
Nàng bay lên không trung thuộc khu vực Mộ gia, tiếp đó nàng nhìn thấy toàn cảnh của Mộ gia.
Nàng nhìn thấy Mộ gia khác hoàn toàn so với trí nhớ của mình.
Mắt thấy phòng ốc đổ sụp, kiến trúc hư hại, như là một tòa phế tích.
Toàn bộ Mộ gia, trong vòng một đêm, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Làm sao, tại sao có thể như vậy?”
Mộ Khương rơi trên mặt đất, vừa vô lực lại vừa tuyệt vọng.
Nhất là toàn bộ Mộ gia chỉ còn lại nàng là trực hệ.
Tất cả tu vi cao hơn một chút đều đã biến mất.
Đây chính là thiệt hại mà Thiên Tỉnh mang tới.
—— ——
Ở chỗ sông núi cách ranh giới ma tu không xa, có một hồ lớn bị núi vây quanh.
Nơi này, mặt hồ như gương, xung quanh là tiên khí.
Phong cảnh núi non ngút tầm mắt, dãy núi trong hồ sừng sững, như một vị Thiên Thần nhìn chăm chú xuống mặt đất.
Mà ở trong hồ lớn này, có rất nhiều hòn đảo.
Trên đảo đều có những khoảng sân trang nhã.
Đám người Mộ Tuyết đang ở ngay trong sân đó.
Đúng vậy, nơi này chính là Đạm Nguyệt Hồ nơi mà Mộ Tuyết đến giải sầu.
Trong hồ tôm cá được linh khí hun đúc trưởng thành, chất thịt thơm ngon, chính là nguyên liệu cực phẩm để nấu ăn.
Không ít tu chân giả đều dò xét muốn bắt lấy tôm cá trong hồ.
Đáng tiếc là, Đạm Nguyệt Hồ không cho phép bắt tôm cá.
Nếu không sẽ phải đón chờ công kích đến từ quản lý Đạm Nguyệt Hồ.
“Oành!!!”
Một tiếng nổ mạnh xuất phát từ Đạm Nguyệt Hồ.
“Chắc là lại có người vụng trộm bắt cá.” Mộ Tuyết nhìn về phía trước, nói.
Nàng còn đang suy nghĩ làm như nào để thần không biết quỷ không hay bắt hai con về cho Lục Thủy.
“Vì sao Đạm Nguyệt Hồ không mở bán luôn cơ chứ?” Nhã Nguyệt đứng bên cạnh Mộ Tuyết, tò mò hỏi.
“Có thể do nhu cầu quá lớn.” Mộ Tuyết khẽ nói.
Nhã Nguyệt gật đầu, đến nàng cũng muốn mua về một đống.
Mà tu chân giả ở đây cũng không ít, muốn mua được lại càng không ít.
Nhiều nữa cũng không đủ bán.
"Ui da, ui da, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Trong bụng ta còn có yêu quái nhỏ đó nha."
Đột nhiên có một giọng nói truyền vào tai Mộ Tuyết và Nhã Nguyệt.
Là Nhã Lâm đang chơi đùa trong trận pháp, nàng còn đang ở trong trận pháp chạy nhảy lung tung.
Một trận pháp không lớn lại có thể khiến Nhã Lâm chạy khắp nơi.
Dường như nó rất rộng lớn.
Nhã Nguyệt nhìn Nhã Lâm, do dự hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
“Mộ Tuyết tỷ, có phải Nhã Lâm đang tu luyện Thiên Nữ Chân Kinh hay không?”
Mộ Tuyết gật đầu:
“Ừm, nhanh thật đấy.”
Nhã Nguyệt chọc chọc tay, di di chân, cúi đầu hỏi:
“Ta, ta có thể tu luyện không?”
Tiến bộ của Nhã Lâm nàng cũng nhìn thấy.
Ngay từ đầu nàng coi Nhã Lâm chỉ là chơi đùa cho vui thôi, thế nhưng có một lần nàng phát hiện Nhã Lâm có thể chỉ ra sai lầm trong cách vận khí của nàng.
Điều này khiến Nhã Nguyệt ngạc nhiên không thôi.
Hỏi Nhã Lâm thì nàng đáp, nơi này có yêu quái nhỏ.
Nàng không thể nào hiểu được.
Nhưng yêu quái nhỏ mà Nhã Lâm nói sẽ chỉ xuất hiện khi đang chơi trong trận pháp mà Mộ Tuyết tỷ đưa cho.
Sau đó nàng mới biết rằng, sau khi Nhã Lâm được Mộ Tuyết tỷ dạy bảo, thì đã không còn bình thường.
Nàng, cũng không muốn chỉ là người thường.
Nhất là khi mẹ nàng đều dốc sức bồi dưỡng cho Nhã Lâm, không thèm để ý đến nàng.
Mặc dù rất mừng cho Nhã Lâm, nhưng nàng cũng muốn mình cũng giống như Nhã Lâm.
Vì vậy, nàng hỏi.
Nghe được Nhã Nguyệt hỏi, Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Nhã Nguyệt.
Bởi vì Nhã Nguyệt không còn nhỏ, Mộ Tuyết sẽ theo thói quen xem nhẹ nàng. Nhưng bây giờ mới đột nhiên cảm thấy, thật ra Nhã Nguyệt cũng chỉ mới 16 tuổi.
Còn nhỏ hơn so với Trà Trà.
Thấy Mộ Tuyết không nói gì, Nhã Nguyệt lại lập tức nói:
“Không thể, thì cũng không sao đâu.”
Mộ Tuyết vẫn nhìn Nhã Nguyệt, không nói gì.
Bị Mộ Tuyết nhìn như vậy, Nhã Nguyệt càng thấy xấu hổ hơn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Một lát sau, Mộ Tuyết lắc đầu nói:
“Nhã Nguyệt, ngươi không thể tu luyện Thiên Nữ Chân Kinh.”
Nghe Mộ Tuyết nói, Nhã Nguyệt sửng sốt một chút, trong mắt có chút mất mát.
Nhưng nàng cũng không nói gì, vốn là muốn hỏi một chút mà thôi.
Chỉ là vừa mới mất mác, Nhã Nguyệt lại nghe thấy giọng nói của Mộ Tuyết:
“Nếu Nhã Nguyệt đồng ý, ta có thể hướng dẫn ngươi tu luyện.”
Trong lòng Nhã Nguyệt vui mừng, lập tức gật đầu:
“Đồng ý, đồng ý.”
Tu luyện vốn đã rất khó, trước kia Mộ Tuyết tỷ cũng rất lợi hại, luôn có thể dạy dỗ nàng.
Đương nhiên, lý do chính là quan hệ giữa Nhã Lâm và Mộ Tuyết tỷ rất tốt, nàng muốn tới gần có chút khó.
Cho nên được Mộ Tuyết tỷ dạy bảo, chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ giữa họ tốt hơn.
Trước kia, Mộ Tuyết tỷ muốn gặp cũng không gặp được.
-----
Dịch: MB_Boss