Sau đó Mộ Tuyết để Nhã Nguyệt thử tu luyện, nàng quan sát ở bên cạnh.
Mộ Tuyết nhìn Nhã Nguyệt, nhất thời nhớ lại chuyện ở kiếp trước của Nhã Nguyệt. Nhã Nguyệt lấy chồng sau nàng vài năm.
Nàng đặc biệt đi nghe ngóng, thấy Nhã Nguyệt lấy được người chồng tốt, mỗi ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.
Nghe nói là cả hai yêu nhau.
Cho nên ngay khi Nhã Nguyệt đưa ra mong muốn tu luyện Thiên Nữ Chân Kinh, Mộ Tuyết chọn từ chối.
Nàng cũng không chắc đời này Nhã Nguyệt cũng có thể lấy chồng nhanh như vậy hay không, nếu như là vậy thật thì luyện Thiên Nữ Chân Kinh sẽ hại nàng mất.
Thiên Nữ Chân Kinh cũng không phải công pháp đặc biệt tốt gì, không nhất định phải tu luyện nó.
Nhưng Nhã Lâm khác biệt.
Nàng có đầy đủ thời gian để tu luyện Thiên Nữ Chân Kinh.
“Mộ Tuyết tỷ?” Đột nhiên Nhã Nguyệt lên tiếng.
Lúc này Mộ Tuyết mới lấy lại tinh thần, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Nhã Lâm, khẽ nói:
“Ta vẫn đang nhìn.”
Tiếp đó, nàng điểm vài vị trí trên người Nhã Nguyệt rồi nói:
"Lúc vận khí đến những chỗ này thì đừng có ngừng lại. Còn nữa, những vị trí này không cần vận hành. Sau đó ở chính chỗ này, rẽ một cái. Cứ thử trước như vậy nhé!"
Nhã Nguyệt cảm giác không đúng lắm, đổi loạn như vậy được thật không?
Chỉ do dự một chút, nàng cảm thấy cứ thử trước rồi lại nói, thử cẩn thận một chút.
Rất nhanh, Nhã Nguyệt đã vận hành công pháp của nàng, đến chỗ vốn nên dừng lại, nàng không dừng mà trực tiếp tiếp tục vận chuyển.
Ừ, không khó chịu.
Sau đó đến chỗ vốn nên vận chuyển, ở chỗ Mộ Tuyết tỷ bảo nàng cứ bỏ qua.
Tốt thôi, nàng chọn không đi qua lối rẽ này.
Sau đó, không biết chuyện gì xảy ra mà nàng lại cảm thấy tốc độ mình vận chuyển công pháp có vẻ nhanh hơn rất nhiều.
Mà lại không có chút gấp rút hoặc là bất ổn nào.
Tiếp đến vị trí kế tiếp, y nguyên nghe theo Mộ Tuyết tỷ.
Lại nhanh hơn, hơn nữa còn không có xíu khó chịu nào.
Có vài công pháp khi vận chuyển quá nhanh sẽ khiến thân thể khó chịu.
Sau một khắc, Nhã Nguyệt cảm thấy linh khí đang bị mình hấp thu.
Đi theo việc nàng vừa tiếp tục vận chuyển, vừa tiếp tục nghe theo lời nói của Mộ Tuyết tỷ, sau đó nàng phát hiện công pháp của mình vận chuyển càng lúc càng nhanh, hấp thu linh khí tốc độ càng ngày càng cấp tốc.
Trong chớp nhoáng, nàng còn tưởng là mình học không phải công pháp bậc trung, mà là công pháp đỉnh cao.
Việc này, làm sao làm được?
Mộ Tuyết tỷ rõ ràng chỉ tùy ý chỉ điểm một chút mà thôi.
Cảm nhận được tốc độ hấp thu này, Nhã Nguyệt cứ muốn tiếp tục tu luyện, sau đó đột phá nhất giai đỉnh phong.
Đúng vậy, nàng còn không phải nhị giai, bởi thiên phú nàng có hạn.
Thế nhưng với tốc độ tu luyện này, khiến nàng có cảm giác có lẽ mình có thể đuổi kịp các đại ca đại tỷ trong tộc.
Có lẽ nàng cũng có thể ở tuổi 20 tiến lên nhị giai.
Nhưng nàng vẫn đánh gãy việc tu luyện của mình, mà là mở mắt nhìn về phía Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn Nhã Nguyệt, bình tĩnh hỏi:
“Xảy ra vấn đề sao?”
Nhã Nguyệt lập tức lắc đầu, sau đó tò mò nói:
“Mộ Tuyết tỷ, sao tỷ làm được?”
“Đọc sách nhiều hơn mà thôi, đây là phương pháp vận chuyển thích hợp nhất với ngươi, chờ chút ngươi đọc khẩu quyết cho ta, ta sẽ giúp sửa đổi một chút.” Mộ Tuyết nói.
Nhã Nguyệt lập tức gật đầu, không có chút nghi ngờ nào.
Ngay khi Mộ Tuyết muốn nói tiếp điều gì đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tấm màn đen.
Điều này khiến Mộ Tuyết có chút bất ngờ.
Nơi hẻo lánh của Thiên Tỉnh bị xúc động?
Xúc động Thiên Tỉnh cũng không phải chuyện gì tốt lành. Tuy nhiên, xúc động vào góc hẻo lánh cũng rất thông thường, không tính là tai họa lớn gì, trừ khi có người nào may mắn bùng nổ, đón lấy góc hẻo lánh phun trào.
Đến lúc đó bóng tối sẽ cắn nuốt tất cả, mặt đất phải chịu thiên tai.
Có rất ít người chống đỡ được.
"Cái này và thứ nhà chúng ta nhìn thấy là cùng một vật à?" Nhã Nguyệt tất nhiên cũng nhìn thấy.
Nàng rất kinh ngạc.
Nhà nàng cách nơi này khá xa, nhìn tấm màn đen này thế nào cũng không đơn giản.
"Thiên Tỉnh, còn có cách gọi khác là Nghịch Tinh, chỉ cần không ở đầu nguồn, thường sẽ không có việc gì.
Không cần lo lắng." Mộ Tuyết khẽ nói.
Nàng vừa cảm giác hình như có không ít nơi bị động vào.
Thiên Tỉnh lần này đúng là sống động khác thường.
"Thiên Tỉnh? Nghịch Tinh?" Nhã Nguyệt không rõ.
Khi Mộ Tuyết muốn giải thích, đột nhiên truyền đến tiếng "Á".
Là Nhã Lâm ngã trên mặt đất.
Nhã Nguyệt liền qua ôm lấy Nhã Lâm lên:
"Cũng không sợ ngã hỏng gương mặt nhỏ nhắn này à."
"Là tiểu yêu quái kéo chân của ta." Nhã Lâm khẽ giải thích.
Mộ Tuyết không nói gì thêm, nàng cảm giác Nhã Lâm đặc biệt đáng yêu.
Chỉ là không thích viết chữ, không thích đọc sách.
Buổi tối không ngủ được, bảo nàng đọc sách một lát là ngủ luôn.
Nàng tận mắt nhìn thấy được Nhã Nguyệt lừa Nhã Lâm ngủ, lại mang theo quyển từ điển thành ngữ, chỉ một lát đã giải quyết xong.
Sau đó Mộ Tuyết lại không để ý tới chuyện khác nữa.
Ngày mai sẽ phải trở lại, làm thế nào mới có thể mang hai con cá về cho Lục Thủy đây?
Buồn á.
Nếu Trà Trà ở lại thì tốt rồi.
Đầu nàng tương đối cứng, có thể đi thử xem.
Do dự một lúc, Mộ Tuyết nhìn về phía Nhã Lâm và Nhã Nguyệt. Có nên thử một chút không?
Nhân lúc dì Đường ra ngoài.
Chỉ là Mộ Tuyết rất nhanh lại sửng sốt, nàng làm gì phải nghe lời Lục Thủy như vậy chứ?
Rõ ràng Lục Thủy trêu đùa nàng như vậy, còn chọc nàng tức giận, ghi gần nửa quyển sổ đấy.
Quả nhiên, vẫn muốn đánh Lục Thủy.
Nghĩ vậy, Mộ Tuyết vãn quyết định nghĩ cách kiếm hai con cá.
Hi vọng đừng để bắt được.
......
Độ Thiên Lĩnh.
Đám người An Ngữ cẩn thận đi ở trong rừng rậm.
Hai ngày trước, các nàng đã phát hiện ra con linh thú kia, là con linh thú còn rất non nớt, lông xù.
Thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Nhưng thực lực lại mạnh mẽ khác thường.
Bên này, các nàng có người đá giúp đỡ, vẫn không thể bắt được đối phương, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì không để mất dấu.
Các nàng đã ra ngoài nhờ viện trợ, để chuyên gia tới.
Chỉ là đã hai ngày, đối phương vẫn chưa tới.
"Không có lý do gì lại chậm như vậy được. Cũng đã hai ngày rồi, các nàng đáng lẽ phải tới rồi mới đúng." An Ngữ nhíu mày nói.
"Ta lại liên lạc xem, ngày hôm qua nói là sẽ tới ngay mà." Hoa Quý nói.
Chỉ là Hoa Quý rất nhanh liền nhíu mày.
"Gặp chuyện không may à?" Vũ Quý đứng bên cạnh nói.
Lúc này An Ngữ cũng nhìn về phía Hoa Quý, dường như đang hỏi thăm có chuyện gì.
"Các ngươi thử xem có tín hiệu không?" Hoa Quý nói.
Vũ Quý và Tuyết Quý lập tức lấy điện thoại di động ra, sau đó lắc đầu, nói:
"Không có tín hiệu, nợ cước điện thoại à?"
-----
Dịch: MB_Boss