Đông Phương Trà Trà mở mắt ra. Nàng cảm giác tu vi của mình đã được củng cố.
Về chuyện ngày độ kiếp đó, nàng đã quên gần hết.
Chỉ cần không nhớ rõ, nàng sẽ không biết Thiên Kiếp khủng khiếp thế nào.
Ah.
Sau đó Đông Phương Trà Trà ra khỏi phòng với vẻ mặt tự tin.
Hương Dụ tất nhiên chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Trà Trà đi ra, nàng lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
Trong khoảng thời gian này, Trà Trà tiểu thư cũng sẽ không làm người ta lo lắng nữa.
"Hương Dụ." Nhìn thấy Hương Dụ, Trà Trà lại đặc biệt hưng phấn nói:
"Bây giờ ta đã củng cố tu vi xong, là cường giả Tam giai Thông Thức tên xứng với người thực rồi.
Nói thật, bây giờ ta tăng lên một chút, muốn tìm kẻ thù ra tay thử, biểu đệ Lục Thủy có được không?"
Hương Dụ: "..."
Thật ra được thì được, nhưng Lục thiếu gia không ở trong Lục gia.
...
Lúc này, Lục Thủy lại đứng ở trên con đường núi của Độ Thiên Lĩnh.
Trời tối đen nhưng vẫn có trăng, sao, không phải là tấm màn đen tối tăm kia.
Góc Thiên Tỉnh đã biến mất.
"Chân Võ, Chân Linh chắc hẳn đang ở gần đây, rất nhanh sẽ tìm qua.
Ta cần phải suy nghĩ một vài chuyện khác." Lục Thủy lấy ra một ghế, ngồi ở trên mảnh đất trống và thầm nói.
Hắn ở đây, thứ nhất là vì kiếm tu không biết tên kia. Hắn tạm thời không biết đối phương đi đâu.
Nhưng có thể xác định kẻ đó còn đang ở trong Độ Thiên Lĩnh.
Thứ có thể cùng cộng hưởng với cha của Mộ Tuyết, vậy chắc hẳn đã ở trên người hắn.
Lục Thủy không nhận biết được khí tức, nhưng có thể sử dụng sức mạnh thiên địa vi diệu để nhìn.
Cho nên, không quan tâm có bắt được đối phương không, Mộ Tuyết đều có thể yên tâm bước vào tổ địa.
Mà vấn đề lớn nhất của hắn bây giờ là Mộ Tuyết biết hắn tới đây, nàng có thể mạo hiểm qua đây hay không.
Trên lý thuyết sẽ không.
Nhưng nếu chẳng may nàng qua, lại sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vì hắn còn muốn ở lại đây làm một chuyện.
Chuyện này có liên quan đến Thiên Tỉnh, hoặc nói là có liên quan tới Nghịch Tinh.
Nghịch Tinh sinh ra là một chuyện rất nguy hiểm, hắn thử qua, tránh chuyện này, nhất là Nghịch Tinh này không giống với hắn biết lắm.
Phạm vi quá rộng.
Hắn lo lắng ngay cả hắn cũng có thể bị nguy hiểm tới tính mạng.
"Chờ, ngày mai Mộ Tuyết chưa tới thì đại khái không có vấn đề gì. Bây giờ tạm thời cứ kiên trì chờ đã." Lục Thủy lấy ra một cái đèn bàn nhỏ, bắt đầu ngồi ở đây để đọc sách.
Chỉ là hắn đợi rất lâu, vẫn chưa thấy Chân Võ, Chân Linh tìm tới.
"Xem ra, Thiên Tỉnh ảnh hưởng đến rất nhiều nơi."
Sau khi có suy đoán, Lục Thủy tiếp tục đọc sách.
Lần này hắn xem rất lâu, chắc hẳn đã qua nửa đêm.
"Sắp, sắp tới rồi. Lại, ở bên này thôi." Lục Thủy đột nhiên nghe được tiếng người.
Là giọng nói của một người đàn ông, có hơi lắp bắp.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, phát hiện phía xa quả thật xuất hiện hai bóng người.
Một lớn, một nhỏ.
Người lớn đi ở phía trước, trẻ nhỏ đi theo phía sau.
"Đại thúc, ở đây có chỗ nghỉ được thật à?" Nghe ra được là giọng của một cậu bé.
"Có, có, trước đây ta, ta đã mắc, mắc." Đại thúc kia nói.
"Thật tốt." Cậu nhóc có chút hài lòng, sau đó cậu đưa miếng bánh cho đại thúc kia, nói:
"Đại thúc, cho ngươi ăn bánh này, chỉ còn lại hai miếng cuối cùng thôi."
"Ngày mai ta, ta, lại chuẩn bị, chuẩn bị đồ ăn." Đại thúc kia thò tay lau trên quần áo, sau đó mới nhận lấy miếng bánh, đó là đôi bàn tay rất thô ráp.
Chỉ là bọn họ vừa nói xong liền đứng sững lại.
Bọn họ nhìn thấy Lục Thủy.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy, đại thúc kia lại kéo cậu bé ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.
Lục Thủy đã đóng quyển sách lại từ lâu, hắn cũng nhìn hai người kia rất lâu.
Nhưng mãi tới lúc này, hắn mới nhìn rõ.
Đây là một đại thúc trung tuổi, quần áo trên người tương đối đơn giản, hơn nữa không phải quá sạch sẽ.
Tu vi nhất giai, không tính là một người bình thường.
Trên mặt hắn hơi ngăm đen, chắc là do phơi nắng lâu ngày.
Vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt, bất giác muốn cúi đầu, đồng thời cũng đang sợ hãi.
Nhưng ngược lại, hắn vẫn cố gắng bảo vệ cậu bé kia.
Mà cậu bé kia lại khác với đại thúc trung tuổi, quần áo trên người thằng bé vẫn tính là sạch sẽ, chỉ là có phần không vừa người.
Cậu bé mở to mắt, Lục Thủy không thấy có chút tạp chất nào trong mắt cậu bé.
"Ngươi, ngươi là…?" Đại thúc kia nhìn Lục Thủy, hỏi.
Độ Thiên Lĩnh không có người bình thường, cho nên mỗi người nhìn thấy đều là tu chân giả.
Chỉ lơ là một chút sẽ dẫn lửa thiêu thân, do đó rước lấy họa sát thân.
Lục Thủy nhìn về phía đại thúc kia, sau đó nhìn cái bánh trên tay hắn.
Đó là đồ ăn rất đơn sơ.
"Cho, cho ngươi ăn." Đại thúc kia nói xong, giơ tay ra.
"Ta không ăn bánh." Lục Thủy nói xong lại nhìn về phía cậu bé kia.
Đại thúc thấy vậy thì giật mình, lập tức kéo hẳn cậu bé ra sau lưng, không để cho Lục Thủy nhìn thấy.
Sau đó hắn hơi khẩn trương nói:
"Trẻ, trẻ con, không, không thể ăn."
Lục Thủy cất cái ghế, nói:
"Ta cũng không ăn trẻ con."
Không chờ đối phương nói gì, Lục Thủy đã nói tiếp:
"Nghe nói ở đây có chỗ nghỉ ngơi?
Ta muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, có thể chứ?"
"Ngươi, ngươi không ăn, ăn trẻ con à?" Đại thúc kia dường như còn lo lắng, lại xác nhận thêm một lần nữa.
Lục Thủy gật đầu:
"Không ăn."
"Vậy, vậy đi, đi theo ta." Đại thúc kia dẫn theo đứa trẻ, cẩn thận đi về phía trước.
Hắn vẫn không dám yên tâm về Lục Thủy.
Lục Thủy tất nhiên không nhiều lời, bám theo phía sau, không gần không xa.
Cậu bé kia thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Lục Thủy, Lục Thủy cũng không mỉm cười đáp lại.
Hắn chỉ nhìn thẳng vào cậu bé.
Sau đó hắn nhìn đến khi đối phương không còn định nhìn mình nữa.
Chẳng mấy chốc, Lục Thủy lại nhìn thấy một ngôi nhà trên cây to.
Vẫn tính là tạm được.
Nhưng ngôi nhà nhỏ này chỉ đủ cho một người nghỉ ngơi.
Sau khi đến nơi, cậu bé này vốn rất cao hứng muốn đi lên.
Nhưng cậu bé bị đại thúc kia kéo lại.
Đại thúc kia quay đầu nhìn về phía Lục Thủy nói:
"Ở… ở đó có thể, có thể nghỉ ngơi."
Lục Thủy nhìn đại thúc kia, hắn nhìn rất lâu, bình tĩnh nói:
"Ngươi cảm thấy, ta rất quá đáng sao?
Cướp chỗ nghỉ của các ngươi à."
"Không, không quá đáng." Đại thúc kia lập tức lắc đầu.
Sau đó Lục Thủy không nói gì nữa, mà trực tiếp nhảy lên căn nhà gỗ nhỏ trên cây.
Hắn nằm xuống nghỉ ngơi.
Hắn không ngủ, chỉ nhìn nóc căn nhà gỗ, cảm giác gió núi thổi qua.
Trong đầu hắn thuận tiện vẽ Thiên Địa Trận Văn.
Ở dưới cây lớn, đại thúc kia dùng cây cối xung quanh, dựng tạm một chỗ nằm dưới đất, sau đó để cậu bé kia nằm nghỉ ngơi.
"Đại thúc, ngủ ở phía trên có cảm giác gì vậy?" Cậu bé nhìn Lục Thủy ở phía trên, khẽ hỏi.
Cậu bé cũng không hỏi vì sao mình không thể ngủ ở phía trên.
-----
Dịch: MB_Boss