"Cảm… cảm giác… rất.. rất cao." Đại thúc mở miệng nói.
"Vậy ngày mai ta cũng có thể ngủ sao?" Trong lòng cậu bé đầy mong đợi, hỏi.
Đại thúc gật đầu:
"Có… có thể."
Nghe đại thúc nói vậy, cậu bé này lại yên tâm nằm ở trên lá cây ngủ.
Dường như cậu bé muốn ngủ sớm hơn, chờ mong ngày mai cũng tới sớm hơn, đến lúc đó lại có thể ngủ ở trong căn nhà phía trên kia.
Cậu bé ngủ, nhưng đại thúc kia không ngủ, mà vẫn nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn đuổi muỗi, giúp cậu bé kia.
Lúc này Lục Thủy nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó quay đầu nhìn lên bầu trời.
Tối nay, ánh trăng rất yên tĩnh.
Nhưng nó có thể yên tĩnh được bao lâu chứ?
Sau đó Lục Thủy không để ý tới chuyện khác nữa, mà tiếp tục vẽ Thiên Địa Trận Văn.
Gần đây hắn gặp phải quá nhiều chuyện, Thiên Địa Trận Văn không có mấy cái lại dùng hết rồi.
Tu vi của hắn cũng chỉ mới đạt tới 4.2, hai ngày nữa thì có thể lên 4.3.
Hắn đã cách ngũ giai rất gần rồi.
Ngũ giai, vậy thì không giống bình thường.
Pháp thân của hắn tập trung lại, lực lượng như thực chất, có khả năng thi triển ra pháp lực lớn.
Đến lúc đó, cho dù không có sức mạnh thiên địa, lại đối mặt với một góc Thiên Tỉnh, hắn cũng sẽ ung dung hơn rất nhiều.
Đương nhiên, chờ hắn đạt tới ngũ giai, Thiên Tỉnh đã qua từ lâu rồi.
Gặp lại Thiên Tỉnh, thực lực của hắn cũng khôi phục lại đỉnh phong của đời trước từ lâu.
Khi đó, không quan tâm đối mặt với cái gì, hắn đều rất ung dung.
Ngoại trừ nắm đấm của Mộ Tuyết.
...
Lúc này Chân Võ, Chân Linh vẫn đang tìm Lục Thủy.
Nhưng bọn họ không sao tìm được.
"Rõ ràng có thể cảm giác được vị trí của thiếu gia, nhưng lại không tìm được.
Chắc ở đây có gì đó ảnh hưởng đến nhận biết của chúng ta." Chân Võ nhìn về phía trước, nói.
Chân Linh cũng gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng muốn đột phá loại ảnh hưởng này thì có chút khó khăn."
"Chúng ta liên thủ thử xem." Chân Võ nhìn Chân Linh nói.
Chân Linh gật đầu.
Sau đó kiếm song kinh của bọn họ đều xuất hiện, trực tiếp lao về phía vị trí của Lục Thủy.
Nhưng không bao lâu bọn họ đã ngừng lại, càng lúc càng lệch, căn bản vô dụng.
Chân Võ, Chân Linh chỉ có thể dừng lại.
"Suy nghĩ cách khác vậy." Chân Võ nói.
Bọn họ biết Lục Thủy rất mạnh, cũng biết Lục Thủy đi một mình cũng không có nguy hiểm gì.
Nhưng thiếu gia của bọn họ là một người đặc biệt dễ làm loạn.
Không lập tức nhìn thấy, trong lòng bọn họ không yên.
Cho dù tới khi đó không có cách nào cầu cứu, cũng có thể đút thuốc.
Nếu Lục Thủy gặp chuyện không may, bọn họ khó thoát khỏi tội.
Bọn họ chỉ có thể hy vọng thiếu gia nhà bọn họ đừng làm loạn.
Đương nhiên, khả năng này chỉ là nguyện vọng tốt đẹp.
...
Trong núi rừng, đám người An Ngữ vẫn không ngừng bỏ chạy.
Bởi vì tấm màn đen trước đó đã mang tới cơ hội cho các nàng.
Do bản thân Thạch Đầu Nhân đặc biệt, lại vừa vặn ở sân nhà của mình.
Cho nên trong lúc tất cả mọi người đang quan sát tấm màn đen, đang sợ hãi, còn Thạch Đầu Nhân vẫn kiên trì đưa tất cả mọi người đi.
May mắn là năng lực tra xét của lão già kia không quá mạnh.
Bọn họ miễn cưỡng có thể tránh được sự truy sát của đối phương.
Đương nhiên, chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Một thời gian sau, đối phương sẽ đuổi kịp.
Mỗi lần đuổi kịp, Thạch Đầu Nhân sẽ phải trả cái giá không nhỏ, mới có thể dẫn theo tất cả mọi người thoát đi.
Mỗi khi Ma tu Dã Chí đuổi kịp, đều sẽ hỏi Thạch Đầu Nhân một câu: "Tại sao phải liều mạng như vậy?".
Độ Thiên Lĩnh là sân nhà của Thạch Đầu Nhân, cộng thêm Thạch Đầu Nhân liều mạng, đã mang tới phiền não rất lớn cho Ma tu Dã Chí.
Dẫn đến việc hắn vẫn không thể bắt được con gái của An Dật.
Hắn khó có thể chịu được điều này.
Có một lần hắn cũng thử trả giá đắt, nhưng Thạch Đầu Nhân kia còn trả giá hơn.
Bọn họ lại một lần nữa thoát khỏi sự truy sát của hắn.
Cho nên hắn rất tò mò, tại sao đối phương phải liều mạng như vậy?
Lần này Ma tu Dã Chí lại đuổi kịp, Thạch Đầu Nhân vốn đầy vết nứt lại lựa chọn trực tiếp đối mặt với đối phương.
Điều hắn muốn làm rất đơn giản, dùng hết sức lực vây khốn đối phương, vây khốn được càng lâu càng tốt.
Ma tu Dã Chí nhìn Thạch Đầu Nhân, lại mở miệng hỏi ra nghi ngờ trước đó:
"Ta thật sự không hiểu nổi, tại sao một Thạch Đầu Nhân phải liều mạng bảo vệ nhân loại như vậy?"
"Bởi vì các nàng là cố chủ của ta." Lần này, Thạch Đầu Nhân lựa chọn trả lời.
Hắn không biết mình còn có thể kiên trì được mấy lần nữa.
Nhưng bây giờ việc hắn đang làm là dốc hết sức lực.
Không thể để cho Đầu lĩnh bị mất mặt.
"Cố chủ?" Ma tu Dã Chí rất bất ngờ.
Hắn vốn tưởng là có chút quan hệ đặc biệt, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được chỉ là quan hệ vô cùng đơn giản như thế.
"Các nàng cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta có thể cho gấp đôi." Ma tu Dã Chí trực tiếp mở miệng nói.
Một ngũ giai không quan tâm trả đắt bao nhiêu, hắn vẫn trả được gấp đôi.
Hơn nữa, điều này cũng có thể xem là kế hoãn binh, trả hay không trả sau này lại nói tiếp.
"Không giống nhau." Trên thân Thạch Đầu Nhân càng nhiều vết nứt hơn.
Hắn vẫn đang liều mạng.
"Đầu cho ta không phải là tiền mà là sự yên ổn, là chỗ dựa để đến thời đại mới.
Bây giờ lão bản cho ta là sự tín nhiệm, là hy vọng để ta có thể sinh sống tốt hơn.
Cho nên trong lúc làm thuê, ta tới bảo vệ sự an toàn của các nàng.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của ta.
Làm việc có trước có sau, chân chạm đất, giữ vững chức trách của mình, bản tâm kiên định.
Bất kể là bao nhiêu tiền, đều phải bỏ ra tất cả sức lực.
Đã nhận lời thì không thể đổi ý."
Theo giọng nói của Thạch Đầu Nhân vang lên, xung quanh xuất hiện rất nhiều vách đá, những vách đá đó trực tiếp vây khốn Ma tu Dã Chí.
Làm xong những điều này, trên người của Thạch Đầu Nhân không chỉ có nhiều vết nứt hơn, khí tức cũng yếu đi nhiều.
"Đúng là ngu xuẩn, Khốn Thuật mạnh như vậy, ngươi còn có thể sử dụng được mấy lần? Một lần hay là hai lần?
Ngu không ai bằng." Sau khi Ma tu Dã Chí vừa dứt lời, hắn đã hoàn toàn bị vây khốn.
Thạch Đầu Nhân không hề do dự, trực tiếp đuổi theo đám người An Ngữ.
Sau đó, hắn dẫn theo bọn họ nhanh chóng thoát đi.
Cẩu Ngạo Thiên dẫn đường.
Trên đường, An Ngữ hơi do dự rồi nói:
"Để ta xuống, các ngươi có thể chạy thoát."
Thạch Đầu Nhân không trả lời, An Ngữ không phải là cố chủ của hắn.
Hắn không cần phải nghe theo.
An Ngữ nhìn đám người Hoa Quý, nói:
"Đừng ngu ngốc nữa, không tách nhau ra thì không có hy vọng trốn thoát được đâu."
Ba chị em Hoa Quý không trả lời.
Bảo các nàng bỏ lại An Ngữ, các nàng không làm được.
Quan hệ của các nàng còn tốt hơn chị em bình thường. An Ngữ từng giúp các nàng rất nhiều lần, nói là cứu các nàng rất nhiều lần cũng không quá. Bây giờ bảo các nàng bỏ An Ngữ lại sao?
Các nàng không làm được.
-----
Dịch: MB_Boss