Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 330 - Chương 330: Hai Bên Gặp Nhau

Chương 330: Hai Bên Gặp Nhau Chương 330: Hai Bên Gặp Nhau

An Ngữ còn muốn nói gì đó, Thạch Đầu Nhân đã nói thẳng:

"Không thể tách ra, ngoại trừ Ma tu kia, còn có người khác đang theo dõi chúng ta.

Chỉ cần vừa tách ra, bọn họ sẽ xuất hiện.

Động tĩnh quá lớn đã dẫn tới không ít người đến đây."

Khi đột nhiên phát hiện có người đang bị đuổi giết, phần lớn mọi người sẽ có hai ý nghĩ.

Một, báo thù.

Hai, đoạt bảo.

Gần đây Độ Thiên Lĩnh vốn đặc biệt, cho nên khả năng đoạt bảo càng cao hơn.

Điều này khó tránh khỏi có người khoanh tay đứng nhìn.

Cùng đi còn tốt, một khi rời khỏi nhóm, tất nhiên sẽ bị người ta để mắt tới.

Mà đối phương có ra tay hay không, hoàn toàn dựa vào may mắn.

Bây giờ sẽ không ai muốn tùy tiện ra tay, nếu chẳng may bị liên thủ truy sát thì được một mất mười.

Nghe Thạch Đầu Nhân nói vậy, Hoa Quý cũng nói:

"Chúng ta cũng mơ hồ có cảm giác này."

Về phần bản thân Thạch Đầu Nhân, thật ra đám người Hoa Quý đã nói qua, nếu thật sự không có cách nào, hắn tự bảo vệ bản thân hắn là được rồi.

Nhưng Thạch Đầu Nhân là ai chứ?

Đó là tảng đá làm thuê cẩn thận, làm đến nơi đến chốn.

Hắn không có khả năng bỏ mặc lão bản không để ý tới.

An Ngữ ở bên cạnh, không nói gì.

Thật ra nàng vẫn luôn chờ cha nàng tới, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy cha nàng tới, chứng tỏ rất khó tiến vào Độ Thiên Lĩnh được.

Nếu không, khi pháp bảo hộ mạng của nàng bị hỏng, cha nàng chắc hẳn đã lên đường chạy đến đây.

Lâu như vậy, đáng lẽ phải đến rồi mới phải.

"Gâu gâu gâu." Cẩu Ngạo Thiên sủa.

Những người khác căn bản không hiểu Cẩu Ngạo Thiên nói gì.

An Ngữ mở miệng phiên dịch:

"Cẩu Ngạo Thiên nói sắp tới rồi, chỉ cần đến đó sẽ không có chuyện gì nữa."

Ba chị em Hoa Quý không rõ Cẩu Ngạo Thiên rốt cuộc muốn dẫn các nàng đi đâu?

Nhưng các nàng chỉ có thể trông cậy vào Cẩu Ngạo Thiên.

Lúc sáng sớm.

Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử còn đang đào đồ.

Mấy ngày qua, bọn họ thu hoạch thật sự không tệ, mặc dù chưa gom đủ tất cả nguyên liệu, nhưng đào được không ít thứ đắt tiền, miễn cưỡng có thể đổi được vài thứ.

Đương nhiên, cho dù còn thiếu không ít, bọn họ cũng không để ý lắm.

Bọn họ có thời gian trở lại.

Hoặc bọn họ có thể đổi một chỗ khác.

Chờ lúc nào Cẩu Ngạo Thiên ra ngoài, bọn họ còn có thể tiếp tục bám theo.

Rất tiện.

Chỉ là lúc Đau Răng Tiên Nhân đào núi, Cẩu Tử đột nhiên kêu lên hai tiếng, nói:

"Con trai Đại Cẩu qua rồi."

Đau Răng Tiên Nhân thu tay lại, nói:

"Ừ, cảm giác có không ít người, chắc là những người mà tiểu huynh đệ Chân Võ đã nhắc tới."

Nhưng điều làm Đau Răng Tiên Nhân bất ngờ là đối phương đang gặp nguy hiểm. Sao tiểu huynh đệ Chân Võ không liên hệ với hắn?

Khi hắn lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện ở đây không có tín hiệu.

Xem ra Độ Thiên Lĩnh bị đóng kín, tín hiệu cũng không vào được.

"Đi qua xem thử, đừng để bọn họ gặp bất trắc ở đây." Đau Răng Tiên Nhân nói xong liền đi qua.

Cẩu Tử tất nhiên cũng sai khiến sói hoang đi tới.

Mà ở phía xa, Cẩu Ngạo Thiên đang chạy đằng trước.

Đi theo sau nó là An Ngữ bị thương và ba chị em Hoa Quý.

Thạch Đầu Nhân đã không có cách nào vây khốn được Ma tu Dã Chí nữa, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn quá trình Ma tu Dã Chí đuổi theo.

"Gâu gâu." Cẩu Ngạo Thiên nhìn về phía trước và sủa to:

"Cậu đại gia, Đau Răng đại gia, cứu mạng."

Đám người An Ngữ bám theo phía sau. Các nàng không biết Cẩu Ngạo Thiên đang cầu cứu ai, nhưng Cẩu Ngạo Thiên cũng không ngốc.

Chắc là nó quen biết với yêu thú lợi hại gì đó.

Ầm!

Thạch Đầu Nhân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Ma tu Dã Chí khinh thường nói:

"Dựa vào một con chó để cầu cứu sao? Ngu xuẩn."

Hản cảm giác được phía trước có một tứ giai.

Cầu cứu một tứ giai à?

Đối phương rốt cuộc ngu xuẩn tới mức nào chứ.

Sau đó Ma tu Dã Chí bám theo, hắn cũng không vội. Đến lúc này, bọn họ đã mất đi khả năng chạy trốn rồi.

Thạch Đầu Nhân cũng đã đến cực hạn.

Điều duy nhất cần phải để ý là người đang ẩn nấp ở trong bóng tối.

Mỗi người đều muốn làm ngư ông, quả thực là nằm mơ.

"Cẩu đại gia, Đau Răng đại gia, cứu mạng, gâu gâu gâu." Cẩu Ngạo Thiên vẫn đang kêu to.

Lúc này, Đau Răng Tiên Nhân đi tới, hắn nhìn thấy Cẩu Ngạo Thiên liền mỉm cười nói:

"Tiểu huynh đệ Ngạo Thiên, đã lâu không gặp."

Cẩu Tử liếc nhìn Cẩu Ngạo Thiên, phát hiện không có đồ ăn.

Nó chẳng còn hứng thú mở miệng nữa.

An Ngữ và đám người Hoa Quý tất nhiên cũng phát hiện ra Cẩu Tử và Đau Răng Tiên Nhân.

Khi nhìn thấy bọn họ, An Ngữ và ba chị em Hoa Quý liền tuyệt vọng.

Tứ giai, lại là tứ giai.

Đây không phải là đang hại người sao?

Giờ phút này, đám người An Ngữ đã không đi được nữa.

Nàng nói với Đau Răng Tiên Nhân:

"Các ngươi… đi nhanh lên."

Đau Răng Tiên Nhân tất nhiên không để ý tới lời An Ngữ nói, mà đi tới trước mặt các nàng, nói:

"Các ngươi có quen biết với tiểu huynh đệ Chân Võ không?"

"Ngươi biết Chân Võ à?" An Ngữ hơi bất ngờ.

Sao đối phương lại quen biết Chân Võ?

Nhưng tại sao đối phương quen biết với Cẩu Ngạo Thiên, đây cũng là một câu đó.

Cẩu Ngạo Thiên còn gọi bọn họ là đại gia.

Nghe được An Ngữ nói vậy, Đau Răng Tiên Nhân gật đầu:

"Xem ra, đúng là các ngươi."

Mà ngay vào lúc này, Thạch Đầu Nhân lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

Lần này, hắn bị đánh tới bên cạnh đám người An Ngữ.

Ầm một tiếng.

Thạch Đầu Nhân đập thành một hố to trên mặt đất.

Hắn nằm ở trong hố, không thể động đậy.

Cực hạn, hắn đã đến cực hạn rồi.

Nếu không phải bảo vệ cho con người, hắn tuyệt đối sẽ không đến mức này.

Nhưng công việc của hắn là bảo vệ người.

Hắn cảm thấy mình làm rất tốt, không sỉ nhục số tiền hắn nhận làm thuê.

Nhìn thấy Thạch Đầu Nhân bị thương nặng, ngã ở bên cạnh, Vũ Quý và Tuyết Quý lập tức tới kiểm tra, sau đó dùng Trị Liệu Thuật cho Thạch Đầu Nhân.

Hoa Quý nhìn Đau Răng Tiên Nhân nói:

"Ngươi mau chạy đi. Cẩu Ngạo Thiên không hiểu tình hình, sẽ liên lụy tới các ngươi."

Đau Răng Tiên Nhân vốn định trả lời.

Nhưng lúc này Ma tu Dã Chí đã đi tới cánh bọn họ không xa, giọng nói của hắn tất nhiên cũng truyền tới:

"Trốn à? Các ngươi cảm thấy bây giờ còn có ai trốn được sao?"

Lúc này, Đau Răng Tiên Nhân có thể cảm giác được lực lượng của đối phương trải khắp xung quanh. Với tứ giai bình thường, muốn ra ngoài tương đối khó.

Đám người An Ngữ có chút tuyệt vọng, nhưng nói thế nào thì các nàng cũng muốn phản kháng.

Ba chị em Hoa Quý bị thương không nặng, tất nhiên muốn chắn trước mặt tất cả mọi người.

"Châu chấu đá xe." Ma tu Dã Chí khinh thường nói.

Sau đó hắn vung tay lên một cái, ba chị em Hoa Quý lại bay ngược ra ngoài.

Ma tu Dã Chí không vội giết người, muốn giết cũng phải giết chết con gái của An Dật trước.

Lần này hắn quyết không thể nương tay.

Để tránh khỏi đêm dài lắm mộng.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment