Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 336 - Chương 336: Nghịch Tinh Sinh Ra

Chương 336: Nghịch Tinh Sinh Ra Chương 336: Nghịch Tinh Sinh Ra

"Không, không được, không được."

A Mãn kêu to, trên gương mặt đầy vẻ cầu xin, dường như đã dùng hết tất cả khẩn cầu trên đời này.

Nhưng đối phương dường như không nghe được cầu xin của hắn, đoản kiếm từ trên chém xuống dưới, trực tiếp rạch ra cánh tay cậu bé.

A Mãn nhìn thấy tất cả những điều này.

Hắn lập tức nhìn thấy cánh tay của cậu bé rơi xuống đất.

Cứ như vậy, bịch một tiếng.

Rơi xuống đất.

Phụt ~

Máu tươi trực tiếp từ trong tay cậu bé phun mạnh ra ngoài.

"Không, không, không thể nào, cầu xin ngươi… cầu xin ngươi thả nó ra.

Bảo ta, bảo ta làm gì, gì cũng được."

A Mãn chảy nước mắt, kêu to.

Trong lòng đầy cầu xin.

Cậu bé cắn răng, đau đớn làm cho nó gần không chịu nổi.

Trong miệng của nó phát ra tiếng ư ư đau đớn nhưng không hề kêu lên.

Nó lại nhìn chằm chằm vào A Mãn, trong mắt có chút sợ hãi, có chút lo lắng.

Có phần muốn trở lại bên cạnh đại thúc.

Vong tộc dẫn đầu không để ý tới cậu bé, hắn chỉ nhìn A Mãn, nói:

"Chúng ta chỉ muốn lấy bảo vật, vốn không muốn sử dụng thủ đoạn này.

Nhưng ngươi không phối hợp.

Bây giờ chỉ là cảnh cáo.

Vậy nói cho ta biết, đồ rốt cuộc ở đâu?

Giao ra, ta có thể thả các ngươi."

A Mãn nhìn cậu bé, nhìn Vong tộc dẫn đầu, hắn thật sự muốn giao đồ ra.

"Đồ… đồ mà các, các ngươi muốn, trông… trông thế nào?

Ta, ta biết, nhất định, nhất định sẽ đưa cho các ngươi.

Cầu, cầu xin các ngươi, thả, thả nó ra.

Nó, nó vẫn, còn là đứa trẻ.

Tay, tay của ta, cho, cho các ngươi."

A Mãn bò về phía đám người Vong tộc, đưa bàn tay của mình tới, không vì gì khác, chỉ hy vọng đối phương có thể thả cậu bé, hắn có thể dùng bản thân để trao đổi.

Bảo hắn làm gì cũng được.

Thật sự được mà.

Nhưng Vong tộc dẫn đầu trực tiếp đá văng A Mãn ra.

Đoản kiếm của hắn đặt ở trên cánh tay khác của cậu bé, nói:

"Ta không có thời gian nói linh tinh với ngươi, nói cho ta biết, bảo vật ngươi nhặt được trước đó không lâu ở đâu?

Một món bảo vật rất đặc biệt."

A Mãn ôm lấy đầu của mình, thống khổ nói:

"Ta, ta thật sự, thật sự chưa từng nhặt được bảo vật.

Thật sự, thật sự không có."

Vong tộc dẫn đầu lạnh lùng nhìn tất cả, lần này hắn thu đoản kiếm lại.

A Mãn cho rằng đối phương đồng ý thu tay lại, nhưng hắn sai rồi.

Hắn nhìn thấy người kia đổi thanh đoản kiếm thành trường đao.

Thanh đao này trực tiếp chỉ vào sau lưng của cậu bé, sau đó nhẹ nhàng đẩy mạnh xuống.

Phụt!

Thanh đao này đâm thẳng vào cơ thể cậu bé.

Mũi đao xuất hiện ở trước người cậu bé.

Kèm theo chút máu đỏ.

A Mãn nhìn cảnh tượng như vậy với vẻ khó tin. Hắn há miệng muốn hò hét, nhưng không phát ra tiếng.

Nước mắt hắn dâng trào, nhưng không có cách nào che đi cảnh tượng hắn đang nhìn thấy.

Toàn thân hắn run lên muốn cử động nhưng lại không thể làm được.

Lúc này Vong tộc dẫn đầu trực tiếp rút ra, cậu bé không có cách nào đứng thẳng, ngã xuống đất.

"Xem ra người này không định nói, trực tiếp rút hồn, có lẽ còn có thể nhận được một vài tin tức hữu dụng."

Vong tộc dẫn đầu không để ý nói.

Lúc này có Vong tộc nói:

"Cho hắn thêm chút kích thích, dễ dàng sẽ dễ rút hơn."

Lời này vừa nói xong, những kẻ khác lại đâm cậu bé.

Phụt!

Một lát sau, cậu bé trực tiếp ngã trong vũng máu.

A Mãn nhìn tất cả những điều này, toàn thân chấn động, trong miệng truyền ra âm thanh khàn khàn.

Dường như đang cố thử kêu lên thành tiếng.

"A, a, a a, a a a a a." A Mãn kêu thành tiếng.

A Mãn chưa bao giờ nổi giận, lúc này tràn ngập lửa giận la hét với đám người Vong tộc:

"Súc sinh, súc sinh a a a."

Vong tộc dẫn đầu kia nhìn A Mãn, sau đó lại đâm một đao xuống.

"Ngươi dừng tay." Trên gương mặt A Mãn đầy phẫn nộ, mà ngay vào lúc này trong mắt của hắn xuất hiện vô số ngôi sao.

Nhưng những ngôi sao này đang bị cắn nuốt cực nhanh, dường như có một hố đen đang cắn nuốt tất cả.

Rất nhanh, trong mắt A Mãn hoàn toàn tối đen.

Chính vào lúc này, cả người A Mãn xuất hiện một loại khí tức tối tăm.

Theo khí tức này xuất hiện, vạn vật trong không trung lập tức biến mất.

Thay vào đó là tấm màn đen rất tối tăm.

Tấm màn đen này dường như muốn cắn nuốt tất cả.

Giờ phút này, hễ là sinh linh có ý thức ở Độ Thiên Lĩnh đều có cảm giác khủng hoảng.

Tất cả mọi người nhìn thấy thiện ác, sai lầm, đọa lạc, sống chết.

Không phải trầm luân trong đó, chính là đang bị hủy diệt trong đó.

Thiên Tỉnh…. phun trào.

Đúng vậy, A Mãn chính là Thiên Tỉnh của thời đại này.

Thiên Tỉnh sinh ra vì hắn, xuất hiện vì hắn, cũng vì hắn mà mang đến hủy diệt.

Thiên Tỉnh của A Mãn khổng lồ chưa từng có, sau này cũng không có Thiên Tỉnh khổng lồ như vậy.

Không ai chịu được sự bạo phát của hắn.

Bất kể là ma tu hay đạo tu, thậm chí là tu chân giả đặc biệt, không phải thật sự có thực lực đứng đầu, đều sẽ mất đi cùng với sự sinh ra của Nghịch Tinh.

Thiên Tỉnh phun trào, bước tiếp theo chính là Nghịch Tinh sinh ra.

. . .

Đau Răng Tiên Nhân ngẩng đầu nhìn tấm màn đen, hắn theo bản năng cảm giác được nguy cơ.

Cảm giác nguy cơ này còn mạnh hơn trước vô số lần.

Lúc này Cẩu Tử cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn sủa hai tiếng nói:

"Không bình thường, đây không phải là Thiên Tỉnh bình thường.

Mức… mức độ nguy hiểm này cũng làm cho Cẩu đại gia ta phải hãi hùng khiếp vía."

Đau Răng Tiên Nhân lập tức phát ra tiên lực, che chắn phía trên tất cả mọi người.

Hắn lập tức nói:

"Không nên ngẩng đầu, cúi đầu."

Hắn là nói cho đám người An Ngữ nghe.

An Ngữ và Hoa Vũ, Tuyết Quý lập tức cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên.

Cẩu Ngạo Thiên cũng không dám ngẩng đầu.

Nhìn tấm màn đen luôn khiến nó có cảm giác kỳ quái, chó cũng sẽ trở nên kỳ quái.

Người đá cũng không dám ngẩng đầu. Nghịch Tinh sinh ra là một chuyện rất đáng sợ, hắn thường nghe người ta nói như vậy.

Nơi khác, An Dật lập tức lấy ra pháp bảo.

Chính là muốn chống lại Thiên Tỉnh, nhưng hiệu quả không quá mạnh.

Hắn cũng không dám tùy ý ngẩng đầu.

Hắn không dám nghỉ mà bước nhanh hơn, hắn đã cảm giác được khí tức con gái hắn.

Quả thật còn sống.

"Nếu không nhờ có pháp bảo mà Tộc trưởng cho, có lẽ ta khó bước được nửa bước."

An Dật có chút không hiểu, Tộc truởng thật sự không để ý tới sống chết của thiếu gia sao?

Tộc trưởng nói với hắn, sống chết của Lục Thủy đã vượt quá phạm vi năng lực của hắn.

Cho nên thuận tiện mang về là được, hắn không quản được sống chết.

. . .

Lúc này Chân Võ và Chân Linh mặc áo bào đen vào, đây là đồ Lục Thủy cho bọn họ.

Chân Võ đã sớm có, còn Chân Linh mãi sau mới có.

Khi Thiên Tỉnh xuất hiện, Chân Võ lại biết được mình không có khả năng đối đầu.

Cho nên hắn lập tức lấy ra áo bào đen.

Ở dưới Thần Huyết, có áo bào đen hắn cũng có thể bình an vô sự, cho nên dưới Thiên Tỉnh nhất định sẽ có hiệu quả.

Quả nhiên, bọn họ trực tiếp chống đỡ được Thiên Tỉnh.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment