Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 337 - Chương 337: Nghịch Tinh Đáng Sợ

Chương 337: Nghịch Tinh Đáng Sợ Chương 337: Nghịch Tinh Đáng Sợ

"Thật sự có thể này." Chân Linh rất kinh ngạc.

"Đừng nói những chuyện này nữa. Chuyện lạ xuất hiện, thiếu gia không thể chỉ đứng nhìn.

Chúng ta phải mau chóng tìm được thiếu gia." Chân Võ nói.

Chân Linh tất nhiên gật đầu.

. . . .

Lúc này Ma Kiếm Trảm Đồ trốn ở ngọn núi nào đó cũng nhíu mày, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh.

Hắn cũng bị Thiên Tỉnh ảnh hưởng.

Nếu không phải là có kiếm tâm kiên cố, hắn cũng không biết mình sẽ biến thành thế nào.

Điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là cúi đầu chống lại.

"Thiên Tỉnh đúng là đáng sợ, nếu sau này càng đáng sợ hơn, vậy ta có thể kiên trì được sao?" Ma Kiếm Trảm Đồ đột nhiên cảm giác bản thân thật nhỏ bé.

Tu chân giả ở trước mặt lực lượng mạnh mẽ của thiên địa, quá nhỏ bé.

Đây không phải là vấn đề tu vi, là vấn đề trình độ của bản thân.

... ...

Lúc này đám người Vong tộc cũng lộ vẻ hoảng sợ nhìn A Mãn, bọn họ nhìn thấy A Mãn đứng lên.

Nhìn thấy toàn thân A Mãn tối tăm, nhìn thấy tay chân A Mãn trở lại bình thường.

Nhìn thấy sự khủng khiếp đang lan tràn.

Bọn họ theo bản năng muốn trốn, nhưng khủng hoảng khiến bọn họ không có cách nào lui về phía sau.

Vong tộc dẫn đầu trực tiếp chộp lấy cậu bé toàn thân đầy máu, tiện tay chắn ở phía trước.

"Đừng, đừng tới đây." Trong lòng hắn đang sợ hãi, điều này không liên quan tới tu vi.

Là vấn đề phương diện lực lượng.

Mà lúc này A Mãn sắp bị khí đen bao trùm, sự phẫn nộ của hắn tăng nhanh, khí đen bao trùm.

Nhất là nhìn thấy người Vong tộc còn đang nắm lấy cậu bé, càng làm cho lửa giận của hắn đốt cháy.

"Không, không thể. Đại thúc, mau, mau tỉnh lại." Cậu bé nhìn A Mãn khó nhọc mở miệng.

Mà nghe cậu bé nói, khí đen trên thân A Mãn dừng lại.

Nhưng chỉ trong phút chốc, tốc độ bao trùm lại trực tiếp tăng lên.

Khí đen sắp cắn nuốt A Mãn, giống như muốn kéo A Mãn vào vực sâu.

Sự khủng hoảng cũng càng nồng đậm hơn.

Lúc này người Vong tộc đã không giữ được cậu bé nữa, bọn họ trực tiếp đối mặt với nguồn khủng hoảng, trong lòng đã run sợ.

Lý trí đang từ từ bị khủng hoảng cắn nuốt.

Bọn họ sợ hãi A Mãn, bọn họ muốn nghĩ cách chạy trốn trước.

Nhưng vĩnh viễn không có khả năng.

Bọn họ chìm đắm trong khủng hoảng, trở thành chất dinh dưỡng cho Nghịch Tinh sinh ra.

Tất cả đều do bọn họ mang đến.

Có một số chuyện là do trời định.

Cậu bé rơi xuống đất đang bò về phía A Mãn.

Hắn biết đại thúc không thể bị cắn nuốt, một khi bị cắn nuốt, đại thúc lại không phải là đại thúc.

Hắn thích đại thúc, không thích đại thúc chịu đau đớn như thế.

"Đại, đại thúc." Cậu bé bò về phía A Mãn, mở miệng kêu lên.

Lục Thủy đứng ở trên cây, nhìn tất cả.

"Trên đời này không phải tất cả mọi người là mặt trời chói mắt, nhưng có vài người không nhất định phải trở thành mặt trời, đối với những người này, chỉ cần có thể hướng về phía mặt trời là đủ rồi.

Cậu bé đã trở thành mặt trời của A Mãn.

Phá hủy cậu bé chẳng khác nào phá hủy ánh sáng của A Mãn."

Lục Thủy lặng lẽ nói.

Trên thực tế, bảo vật mà những Vong tộc kia muốn tìm chính là A Mãn ở đây.

Nhưng tất cả mọi người không ý thức được, bảo vật này chính là cậu bé.

Hắn ứng với Thiên Tỉnh sinh ra, là ánh sáng cuối cùng, hi vọng cuối cùng của A Mãn.

Bây giờ ánh sáng không còn, Thiên Tỉnh của A Mãn sẽ hoàn toàn cắn nuốt hắn.

"Làm gì mới dễ dàng hủy diệt một người nhất?

Cho hắn một thứ làm hắn quý trọng, sau đó lại cướp khỏi tay hắn."

Vong tộc làm được.

Mặc dù chỉ là phần sau.

Lúc này A Mãn nhìn thấy cậu bé bò về phía hắn, nhìn thấy cậu bé đang cầu khẩn hắn đừng bị khống chế.

Nhưng hắn không khống chế được mình, hắn không cách nào khống chế được lực lượng trong lòng.

Hắn sắp bị bóng tối cắn nuốt.

Hắn vẫn không thể cứu được đứa trẻ kia.

Hắn còn chưa thể cho cậu bé ăn ngon, còn chưa để nó lên ngủ trên nhà cây.

Đã nói tối nay để cho nó ngủ ở phía trên.

Lời đã nói cũng nói ra.

Nó rõ ràng chờ mong như vậy, tại sao lại muốn cướp đi mong chờ của một đứa bé?

"Vì sao, vì sao, tại sao phải như vậy? Tại sao muốn đối xử với một đứa trẻ như thế? Vì sao ta không khống chế được bản thân ta?

Vì sao?"

Trong lúc A Mãn tuyệt vọng hò hét, lúc A Mãn sắp hoàn toàn bị bóng tối cắn nuốt.

Trong đầu của hắn xuất hiện một giọng nói:

"Ngươi, khát vọng lực lượng của riêng mình sao?"

Sau khi nghe được giọng nói này, A Mãn không có chút do dự nào, trực tiếp đáp lại tiếng nói này:

"Ta bằng lòng bỏ ra tất cả."

"Giống như ngươi mong muốn." m thanh này vang lên.

Sau đó một lực lượng rất đặc biệt che kín lấy A Mãn, mặc dù khí đen tiếp tục bao trùm hắn, nhưng A Mãn lấy lại quyền khống chế thân thể.

Nhưng như vậy cũng đủ cho tốc độ khí đen bao trùm càng thêm nhanh.

Chỉ trong nháy mắt, A Mãn hoàn toàn bị khí đen bao trùm.

Trong mắt hắn vốn tối tăm đột nhiên xuất hiện một ngôi sao màu đỏ.

Giống như tròng mắt của hắn.

Mà khi ngôi sao màu đỏ này vừa xuất hiện.

Bầu trời tối đen truyền đến tiếng rắc rắc.

Vết nứt tối tăm trải rộng, trong vết nứt này hiện ra ánh sáng đỏ đậm.

Sau đó ầm một tiếng.

Tấm màn đen trực tiếp vỡ nát.

Cùng lúc đó, một ngôi sao màu đỏ treo trên trời cao.

Xung quanh còn có rất nhiều ngôi sao nhỏ.

Những ngôi sao này đều tản ra ánh lửa màu đỏ.

Sau khi ánh sáng xuất hiện, một khí tức hủy diệt trực tiếp từ trên cao hạ xuống.

Trong phút chốc, cả Độ Thiên Lĩnh trực tiếp bị khí tức hủy diệt này bao phủ.

Nghịch Tinh sinh ra.

Tất cả mọi người cảm giác ngôi sao trên không trung mang tới hủy diệt, hủy diệt vô tận cho bọn họ.

Trong Độ Thiên Lĩnh, không ai có thể tránh né được sự hủy diện của Nghịch Tinh.

Dường như ngôi sao màu đỏ này tồn tại chính là để diệt thế.

"Nghịch Tinh sinh ra? Không giống. Hoàn toàn khác với Nghịch Tinh trước đó ta từng thấy.

Căn bản không cùng một đẳng cấp." Cẩu Tử nhìn Nghịch Tinh trên không trung, hắn đã không có cách nào ngồi yên được trên lưng sói hoang nữa.

Đám người An Ngữ trực tiếp bị khí tức hủy diệt của Nghịch Tinh ép cho không thở nổi.

Đau Răng Tiên Nhân nhìn Nghịch Tinh màu đỏ.

Cuối cùng thở dài một tiếng.

Hắn cảm thấy hắn lại sắp rơi vào giấc ngủ say.

Hắn phải một lần nữa nắm giữ lực lượng Tiên Đỉnh, nếu không bên cạnh hắn ngoại trừ Cẩu đại gia, không ai có thể sống sót.

Bản thân hắn cũng khó nói được.

Nghịch Tinh này sinh ra còn đáng sợ hơn cả dự đoán của hắn.

. . .

An Dật nhìn lên trên không trung, cảm giác khó có thể tin nổi.

"Đây rốt cuộc là gì?"

An Dật có cảm giác, tối nay hắn sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Nhưng hắn vẫn chưa tìm được con gái của hắn.

Thiên Tỉnh thật đáng sợ, Thiên Tỉnh này đang không ngừng gột rửa nhận thức của hắn.

Đêm tối không phải là đêm tối, ngôi sao màu đỏ chiếu sáng Độ Thiên Lĩnh.

Nhưng nó khác hẳn với mặt trời rực rỡ, ngôi sao đỏ ngầu không phát ra ánh sáng rực rỡ.

Là một loại ánh sáng nội liễm.

Chính vì vậy mới cho người cảm giác càng khủng hoảng hơn.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment