Ma Kiếm Trảm Đồ sớm muốn xông lên chém Nghịch Tinh này, nhưng hắn phát hiện mình làm không được.
Hắn không có can đảm rút kiếm.
Tuyệt vọng, hắn cảm giác mình dang đối mặt Nghịch Tinh có sự tuyệt vọng đang tràn ngập.
Điều này không liên quan tới tu vi.
Nhưng hắn biết một khi Nghịch Tinh đến mặt đất, hắn không ngăn cản được, tuyệt đối không ngăn cản được.
... ...
Nghịch Tinh sinh ra, chuyện đầu tiên chính hạ xuống một luồng sát cơ.
Sát cơ này từ trên cao giáng xuống, giống như Cửu Thiên Huyền Lôi đánh xuống nhân gian trong phút chốc.
Ầm ầm!
Sát cơ hiện rõ, lao thẳng tới mấy người Vong tộc.
Đối mặt với sát cơ đột nhiên đến này, vẻ mặt đám người Vong tộc khủng hoảng.
"Không, không cần."
"Đừng giết chúng ta."
"Chúng ta chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, chúng ta không cần bảo vật."
"Lão tổ cứu ta."
Ầm!!!
Sát cơ trực tiếp rơi vào trên thân mấy Vong tộc.
Ngay lập tức, đám người Vong tộc trực tiếp tan biến thành mây khói.
Căn bản không cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào.
Nghịch Tinh sinh ra đầu tiên là đánh chết đám người Vong tộc.
Không cần Nghịch Tinh chủ động đi giết, đây là hành động theo bản năng.
Nghịch Tinh sinh ra vì bọn họ, bọn họ trốn không thoát khỏi sát cơ thuộc về Nghịch Tinh.
Lúc này A Mãn tất nhiên đã lấy lại cơ thể, khôi phục thần trí.
Còn khôi phục lại năng lực hành động.
Hắn đi tới bên cạnh cậu bé, ôm cậu bé.
Từng giọt nước mắt chảy xuôi xuống.
Hắn muốn cứu, nhưng hắn làm không được.
"Vì, vì sao?"
A Mãn ôm cậu bé khóc.
Lúc này cậu bé nhìn A Mãn, gian nan giơ một tay lên chạm vào giọt nước mắt của A Mãn.
"Ta, ta thích nhất đại thúc, vẫn, còn may, đại thúc còn sống." Cậu bé gian nan nói.
"Đừng, đừng chết." A Mãn khẩn cầu.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, sức sống cậu bé đang không ngừng biến mất.
Hắn không có cách nào ngăn cản.
Hắn không muốn tiếp nhận, nhưng lại không có cách nào thay đổi.
Trong lòng hắn đau khổ.
Bóng tối lan tràn trong lòng hắn.
Nếu không phải vì lực lượng đặc biệt này, A Mãn sớm đã trở thành Nghịch Tinh.
A Mãn là Thiên Tỉnh, cũng là Nghịch Tinh.
Hắn là người hủy diệt thời đại này.
Lục Thủy biết hết.
Hắn nhìn kết quả của đám người Vong tộc, từ chỗ này, hắn lại có thể biết được.
Nếu để cho Nghịch Tinh hạ xuống, vậy Độ Thiên Lĩnh cơ bản sẽ không tồn tại sinh linh nào.
Không có người nào có thể còn sống trước cường độ Nghịch Tinh này.
Bảo hắn trực tiếp đối diện với đòn tấn công mạnh như vậy, hắn cũng sẽ phải trả giá đắt.
Chỉ hơi lơ là sẽ phải chết ở đây.
A Mãn là Thiên Tỉnh đáng sợ nhất, Nghịch Tinh mạnh nhất trên thế giới này.
Trước không có, sau cũng không.
Lục Thủy không biết đời trước là ai ngăn cản A Mãn diệt thế.
Nhưng hắn biết, chỉ cần làm A Mãn hoàn toàn trở thành Nghịch Tinh sẽ là một sự tổn thương đối với cả thế giới.
Tuy Nghịch Tinh mất lý trí, thời gian sống sót có hạn, nhưng A Mãn quá mạnh mẽ.
Lực lượng thiên địa của hắn cũng chỉ có thể làm cho A Mãn giữ lại ý thức trong thời gian ngắn.
Một lúc lâu sau, Nghịch Tinh cuối cùng vẫn ra đời.
Đúng vậy, người vừa ban tặng lực lượng cho A Mãn chính là Lục Thủy.
Sau đó Lục Thủy đi tới bên cạnh A Mãn, khẽ nói:
"Ngươi có nguyện vọng gì không?"
A Mãn trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thủy, nói:
"Ta, ta muốn cho nó, làm cho nó sống, ta, ta có thể, có thể từ bỏ sinh mạng."
"Ta, ta biết, ta vừa trả giá, trả giá, nhưng, nhưng, cầu xin ngươi." A Mãn cúi đầu cầu xin.
Hắn tất nhiên cũng biết giọng nói trong đầu vừa rồi là Lục Thủy.
Lục Thủy lắc đầu nhìn A Mãn nói:
"Không, ngươi cần không trả giá gì cho chuyện vừa rồi, xem như ta ăn bánh của ngươi, trả lại ngươi.
Đồng thời bây giờ ngươi cũng không cần trả giá gì, xem như thù lao ta ngủ nhà của ngươi cả đêm."
"Nó, nó vẫn, vẫn có thể cứu được sao?" A Mãn ôm cậu bé, trên gương mặt đầy nước mắt nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy im lặng trong chốc lát rồi mới nói:
"Ngươi có thể không hiểu, nhưng, bây giờ nó phải chết."
A Mãn cúi đầu, ôm cậu bé, thì thào tự nói:
"Ta, ta có thể dùng, dùng mạng của ta đổi."
"Ta không có cách nào giải thích nhiều với ngươi, nhưng ngươi phải biết nó sinh ra là vì ngươi, là ánh sáng mặt trời cuối cùng của ngươi.
Nhưng ánh sáng không duy trì được mấy ngày, cuối cùng sẽ tản đi.
Ngươi muốn giữ ánh sáng này lại là không có khả năng.
Bây giờ nó sắp chết, nhưng đối với nó, điều này không tính là tiêu tan, cho nên hắn có khả năng lại xuất hiện, có khả năng lấy trạng thái của một người bình thường xuất hiện." Lục Thủy mở miệng nói.
Đây là cách duy nhất giữ lại đứa trẻ lại.
Lục Thủy không thể ra tay cứu.
Bởi vì một khi cứu, mấy ngày sau cậu bé sẽ tiêu tan, đến lúc đó A Mãn thật sự còn là quan trọng nhất nữa.
Cậu bé sẽ không tồn tại, A Mãn sẽ chết.
Độ Thiên Lĩnh tất nhiên cũng phải chôn cùng nó.
Lục Thủy muốn bản thân an toàn rời đi, cũng không thể làm được. Nhất là Nghịch Tinh lại ở trước mắt hắn.
Nhưng có một số việc đã cuốn vào thì chính là cuốn vào, không trốn tránh được.
Hắn có đầy đủ năng lực đối mặt.
Nghe được lời Lục Thủy nói, A Mãn lại nhìn về phía Lục Thủy.
Lục Thủy không chờ A Mãn mở miệng, giải thích:
"Nhưng ngươi phải đợi, chờ Thiên Tỉnh tiếp theo xuất hiện.
Mà ngươi vẫn là Thiên Tỉnh, là Nghịch Tinh.
Cho dù ta không nhúng tay vào, nó cũng có thể thành công hạ xuống.
Đối với nó chẳng qua chỉ là cảm giác một giấc ngủ tương đối dài.
Khi đó nó sẽ là một nhân loại bình thường."
"Ta, ta cần phải, cần phải làm gì?" A Mãn nhìn Lục Thủy, trong lòng đầy hy vọng.
"Ngươi chỉ cần làm một chuyện, chống đỡ, đừng để bị lạc mất phương hướng của mình." Lục Thủy ngẩng đầu nhìn trời nói:
"Ta sẽ đi tới bày Chính Nghịch Tinh cho ngươi, loại bỏ tất cả ảnh hưởng tiêu cực cho ngươi.
Ngươi vẫn là Nghịch Tinh nhưng sẽ không bị động diệt thế. Thiên Tỉnh cũng đem một thời đại quá khứ, một thời đại tiếp theo xuất hiện ở trên người ngươi .
Chỉ là chuyện này rất khó, cũng rất nguy hiểm.
Nếu ngươi không thể chống đỡ, ngươi sẽ chết. Ta có lẽ cũng sẽ chết.
Cho nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt?
Nó còn khó hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần những gì ngươi tưởng.
Còn muốn đau khổ gấp ngàn lần, gấp vạn lần so với ngươi dự tính."
A Mãn nhìn Lục Thủy, liên tục gật đầu:
"Ta, ta chịu đựng được."
Lục Thủy gật đầu, sau đó nhìn về phía cậu bé đang hấp hối.
Hắn giơ tay chạm vào mặt cậu bé, nói:
"Ngủ một giấc đi, chờ tới lúc ngươi tỉnh lại, vẫn có thể nhìn thấy đại thúc của ngươi.
Ta bảo đảm.
Chúc ngươi có một giấc mơ tốt."
Lục Thủy vừa dứt lời, trên thân cậu bé bắt đầu tản ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng không biến mất, mà tập trung ở một điểm.
Nhìn thấy chuyện này, Lục Thủy lại đứng thẳng, nhìn về phía ngôi sao màu đỏ trên bầu trời.
------
Dịch: MBMH Translate