Sau đó Lục Thủy nặng nề thở hắt ra một hơi, nói:
"Ta sắp bắt đầu rồi."
"Chờ, chờ một lát. Có thể, có thể nói cho ta biết, vì, vì sao giúp ta không?" A Mãn hỏi.
Lục Thủy không quay đầu lại, nói thẳng:
"Ta nói rồi, ngủ nhà của ngươi là ta nợ ngươi."
Lục Thủy nói xong, trực tiếp bước vào không trung, lao về phía ngôi sao đỏ.
Lúc này hắn theo bản năng đeo mặt nạ lên.
Khi hắn dẫn đeo mặt nạ, giọng nói bắt đầu tràn ngập trời đất.
Là giọng nói đặc biệt, giọng nói làm cho người ta không có cách nào lý giải được:
"Lấy thiên làm trận."
"Lấy địa làm văn."
"Thiên Địa Trận Văn."
"Mở."
... ...
Lục Thủy xông về phía trên không trung, có vài người lại nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hắn.
Ví dụ như Đau Răng Tiên Nhân.
Lúc này Đau Răng Tiên Nhân đã chuẩn bị dùng toàn lực đối đầu với Nghịch Tinh.
Lấy toàn lực của hắn, hẳn không có vấn đề.
Cái giá phải trả dĩ nhiên chính là mất đi hy vọng chữa răng.
Tuy nhiên Nghịch Tinh hạ xuống chắc chắn sinh linh đồ thán, bản thân hắn làm một Tiên Đỉnh.
Hắn không thể để cho chuyện này xảy ra.
Hắn hiểu rõ loại lực lượng này sẽ mang đến ác mộng thế nào cho trái đất, không phát hiện thì thôi.
Nếu phát hiện, hắn tất nhiên phải ra tay.
Hơn nữa phía sau đều là một vài tiểu bằng hữu, hắn sao có thể để cho những người này gặp chuyện không may.
Chẳng qua khi hắn thấy có người bay về phía trên không trung, Đau Răng Tiên Nhân vô cùng kinh ngạc.
"Người này lại có thể trực tiếp xông lên à?" Phải biết rằng bây giờ khí tức hủy diệt của Nghịch Tinh mãnh liệt lạ thường.
Khả năng xông lên rất khó.
Chính hắn cũng đang đợi cơ hội tốt nhất.
Cẩu Tử cũng nhìn tới sửng sốt.
Chuyện mà Cẩu đại gia hắn không dám làm, lại có con người dám làm à?
Thời nay có người như vậy sao?
Rất nhanh, bọn họ lại nghe được giọng nói từ trong trời đất truyền đến.
Giọng nói này giống như giọng nói của trời đất:
"@#¥% "
"@&¥~ "
"#&%~ "
"!"
Khi giọng nói này vừa xuất hiện, Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử nhìn thấy một lực lượng vô hình đang nhanh chóng khuếch tán ta.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bọn họ cảm giác trời đất dường như đột nhiên đổi chủ.
Hoặc nói là lực lượng vô hình kia đang tuyên bố chủ quyền của mình.
Khi lực lượng khuếch tán tới bọn họ, bọn họ có cảm giác như bị người nâng trong lòng bàn tay.
Đó là một cảm giác không sao tả được.
"Đây… đây là gì vậy?" Cẩu Tử có chút ngây người.
Đau Răng Tiên Nhân cũng không hiểu, loại lực lượng kỳ lạ này vượt quá nhận thức của hắn.
Khi bọn họ nhìn bóng dáng trên bầu trời kia, bọn họ có cảm giác như đó là một tồn tại khổng lồ nào đó.
Người kia đứng ở trên không trung, trực tiếp làm cho bầu trời phải biến sắc.
Trên người hắn xuất hiện hào quang chói mắt giống như mặt trời.
"Loại… loại khí thế này, loại cảm giác này làm cho ta nhớ tới Cẩu gia." Cẩu Tử kinh ngạc nhìn tồn tài vĩ đại trên bầu trời kia, mở miệng nói.
Hắn cảm thấy đối phương có khả năng thật sự là Cẩu gia.
Chỉ có Cẩu gia mới có khí thế làm cho nó không sao hiểu được.
Đó là cảm giác vượt lên tất cả.
Đó là cảm giác làm cho huynh đệ Thiên Kiếp của nó cũng phải thần phục.
Đau Răng Tiên Nhân không biết, nhưng sự tồn tại của người này làm cho hắn nhớ tới một người.
Chân Thần Độc Nhất, Cửu.
Cửu chỉ là một cô bé bình thường, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy bóng dáng này, hắn lại chỉ nghĩ tới Cửu.
Dường như chỉ có Cửu mới có thể xứng với bóng dáng này.
...
Ma Kiếm Trảm Đồ tất nhiên cũng nhìn thấy, hắn không ung dung như Đau Răng Tiên Nhân.
Nhưng hắn vẫn nhìn bóng dáng đang lao về phía trên không trung, nghe được giọng nói đặc biệt này, nhìn thấy hào quang của đối phương chói mắt giống như mặt trời.
Hắn không có cách nào hiểu được, càng không rõ người này rốt cuộc là tồn tại thế nào.
Nhưng hắn hi vọng đối phương có thể thành công.
Bởi vì nếu không thành công, mạng của hắn có thể phải để lại đây.
Mà lúc này hắn lại nghe được giọng nói từ trên không trung truyền đến.
Lần này hắn hiểu được.
Giọng nói này mang theo một loại khí thế quan sát thiên hạ:
"Ta tới, ta ở đây, ta chính là chúa tể."
Giờ phút này, hào quang phóng ra đến cực hạn, giống như một mặt trời thật sự.
Trong mặt trời có bóng người, bóng người này đang đi về phía ngôi sao màu đỏ.
Mà khi hắn đi về phía ngôi sao màu đỏ, ngôi sao màu đỏ bắt đầu dao động, vị trí cũng có sự thay đổi rất nhỏ.
Theo vị trí ngôi sao màu đỏ thay đổi, khí tức hủy diệt lập tức giống như cơn bão bắt đầu tàn phá.
Rất nhiều sinh linh không thể không cúi đầu, không thể không nằm rạp trên mặt đất.
Bọn chúng không thể chịu nổi.
Trận gió bão đáng sợ này giống như hai vị chúa tể đang tranh đoạt quyền nắm giữ trời đất trong tay.
Đúng vậy, Lục Thủy đang cướp giật quyền nắm giữ Nghịch Tinh với thiên địa.
Đây là một chuyện rất nguy hiểm, cũng là chuyện rất khó làm được.
Nhưng đây là cách duy nhất.
Muốn bày ra Chính Nghịch Tinh, hắn phải thu được quyền lợi trong tay, giống như một dạng trung tâm của trận pháp vậy.
Không khống chế được vị trí trung tâm, muốn ở bên cạnh khống chế trận pháp thì cần phải có lực lượng vượt xa lực lượng khống chế trung tâm.
Nếu Lục Thủy đủ mạnh, khó thế nào cũng không phải là vấn đề lớn.
Nhưng bây giờ hắn quá yếu, nếu không phải triển khai Thiên Địa Trận Văn, hắn gần như sẽ thất bại.
Thật may ở đây vốn đặc biệt, Nghịch Tinh chiếm tất cả.
Nếu không, một khi nhận đến đòn tấn công theo bản năng của thiên địa, tu vi của hắn không mạnh, có khả năng sẽ bị thua.
Lục Thủy chỉ có thể vừa ảnh hưởng tới thiên địa, vừa di chuyển Nghịch Tinh.
Chỉ cần đặt vị trí tới chỗ hắn đã định trước, làm cho Nghịch Tinh cùng thiên địa nổ tung.
Nghịch Tinh lại thuộc về quỹ tích của hắn.
Trời đất chứa chấp hắn.
Nhiều nhất khi Thiên Tỉnh lại xuất hiện, sẽ trực tiếp đưa tới Nghịch Tinh.
Nhưng thời điểm đó, Nghịch Tinh tuyệt đối có năng lực tự động điều khiển.
Không phải là vấn đề lớn.
Vấn đề lớn nhất là bây giờ.
Lục Thủy bước đi rất chậm, đi chưa được mấy bước lại phải chịu sự trùng kích của Nghịch Tinh và Thiên Địa Trận Văn.
Cơ thể đang không ngừng bị tổn thương.
Nhưng hắn không thể dừng lại, càng không có cách nào quay đầu.
Trừ khi A Mãn từ bỏ, như vậy hắn sẽ lựa chọn xoay người rời đi.
Mỗi lần di chuyển Nghịch Tinh chính là đau đớn quá lớn đối với A Mãn.
Giống như đánh nát máu thịt, xương cốt trên khắp người hắn.
"A, a a a a." A Mãn ôm cậu bé đang hóa thành ánh sáng, kêu lên như xé tâm xé phổi.
Hắn cảm giác đau đớn, đau đớn không gì sánh nổi.
Đau đớn làm không ai có thể chịu được.
Nhưng hắn phải nhịn, phải cố chịu.
"Sống sót đâu thể không đau khổ? Sống sót đâu thể không trả giá? Sống sót đâu thể nhận được miễn phí?
Chỉ cần ta cố gắng, chỉ cần ta nhẫn nhịu, ta lại có thể nhận được, ta có thể, ta nhất định chịu nổi."
-----
Dịch: MB_Boss