"Có chuyện này, ngươi cần phải biết một chút." Lục Thủy mở miệng nói.
A Mãn nhìn Lục Thủy, thật ra có chút lo lắng. Bởi vì lời Lục Thủy nói rất có khả năng liên quan tới chuyện hắn coi trọng.
Đối mặt với ánh mắt của A Mãn, Lục Thủy khẽ nói:
"Vì ngươi chính vị, đã xảy ra một bất ngờ nho nhỏ."
Nghe được bất ngờ, tim A Mãn thắt lại.
"Bất… bất ngờ gì?"
Lục Thủy thở dài một tiếng, nói:
"Ngươi biết nó sinh ra vì ngươi, tuy nó có máu có thịt, nhưng nó không tính là nhân loại bình thường.
Cho nên trong quá trình này, nó thật ra là mơ hồ.
Mà ta không có cách nào định nghĩa hình thái cụ thể cho nó.
Nói một cách đơn giản, chính là khi nó tỉnh lại, có thể sẽ lập tức có giới tính rõ ràng.
Có thể là nam, cũng có thể là nữ.
Đương nhiên ngươi có thể yên tâm, sẽ không xuất hiện tình trạng không ra nam không ra nữ, hoặc loài lưỡng tính."
Lục Thủy thật sự không có cách nào, thực lực bị hạn chế.
Nghe Lục Thủy nói vậy A Mãn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có việc gì là được rồi.
Cái khác không quan trọng.
Lục Thủy thấy cũng đúng, con trai hay con gái thì có gì khác nhau chứ?
Nhưng hắn cần có con trai, chỉ cần có con trai, nó sẽ là tộc trưởng Lục gia đời tiếp theo.
Như vậy sẽ rất uy phong.
Được rồi, nói đùa thôi, tư lệnh lưu manh có gì thú vị chứ.
Chờ Lục Thủy nghỉ ngơi một lát, hắn lại đứng lên.
Không thể tìm một chỗ lăn ra nằm cũng thật đáng tiếc, nhưng may bây giờ không còn đau đớn như vậy nữa.
"Trở về đi." Lục Thủy mở miệng nói.
Trời chưa sáng, nhưng bây giờ chạy tới Mộ gia, có lẽ còn có thể nhìn thấy Mộ gia tế tổ.
Ừ, không biết Mộ Tuyết có thể hài lòng hay không?
Lục Thủy đi tới bên cạnh Mộ Trạch, liền mở miệng nói:
"Tiền bối biết cách nào quay về nhanh hơn không?"
Mộ Trạch nhìn chằm chằm vào trong mắt Lục Thủy, một lúc nói:
"Ngươi cảm thấy Mộ Tuyết xứng đôi với ngươi sao?"
Lục Thủy mỉm cười, sau đó bước về phía trước, chỉ mới đi được hai bước, hắn đã quay đầu nhìn về phía Mộ Trạch:
"Tiền bối hẳn nghe qua một từ, trời đất tạo nên."
Mà sau đó, Lục Thủy lựa chọn xuống núi.
Trên người hắn thật ra vẫn rất đau, nhưng nhiều người như vậy, hắn tất nhiên cần phải nhẫn nhịn.
Tuy nhiên cha vợ không bị sét đánh thật sự làm hắn bất ngờ. Có lẽ bởi vì trên người cha vợ có khí tức Thiên Kiếp nồng đậm.
Dẫn đến Thiên Phạt bỏ qua cho ông.
Người một nhà không đánh người một nhà.
Mà sau đó, Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, chủ yếu là đau tới mức khó có thể tự suy nghĩ.
Rất nhanh, Lục Thủy lại đi tới dưới chân núi.
Chẳng qua khi hắn đi tới dưới chân núi, phát hiện A Mãn vẫn đi theo hắn.
Rơi vào đường cùng, Lục Thủy chỉ có thể quay đầu lại, nhìn về phía A Mãn hỏi xem có ý gì.
A Mãn lập tức giải thích:
"Ta, ta..."
A Mãn nhất thời không biết nói gì, cuối cùng cúi đầu nói:
"Ngươi, ngươi có thể, có thể thuê ta được không?"
Lục Thủy thản nhiên nhìn A Mãn, trong lòng không khỏi thầm thở dài.
Không ngờ mình còn phải đền tiền như vậy à?
"Không, không cần, không cần tiền công, có, có chỗ, chỗ ở là được." A Mãn lập tức thêm một câu.
Hắn thật ra rất lo lắng.
Mình chung quy chỉ là người bình thường, có thể ngày nào đó hắn lại mất khống chế, nhưng người trước mắt này thì không.
Chỉ cần ở gần người này là được rồi.
Hắn lại có thể yên tâm chờ đợi.
Lục Thủy nhìn A Mãn, A Mãn bị nhìn có phần không ngẩng đầu lên được.
Sau đó Lục Thủy mở miệng nói:
"Ta có thể cho ngươi đi tới khu vực nhà ta, nhưng ngươi cần phải đáp ứng ta một việc."
"Ngươi, ngươi nói." A Mãn lập tức nói.
"Ngươi nhắm mắt lại, trong vòng nửa năm không cho phép mở mắt ra, nhớ kỹ là tuyệt đối không thể." Lục Thủy nói.
Với năng lực của A Mãn, muốn làm cho mắt mình không đặc biệt, nửa năm căn bản không đủ.
Nhưng mắt hắn không thể xuất hiện ở khu vực của Lục gia.
Đặc biệt là không thể có liên quan đến mình.
A Mãn suy tư một lát, còn thử nhắm mắt lại, cuối cùng gật đầu nói:
"Được."
Nói xong, hắn cầm một miếng vải, che mắt để đề phòng mình mở mắt ra.
Mộ Trạch không rõ Lục Thủy có ý gì, nhưng để loại tồn tại đáng sợ này ở khu vực của Lục gia, thật sự không có vấn đề sao?
Chân Võ và Chân Linh tất nhiên cũng không hiểu, nhưng lại tiếp nhận được.
Thiếu gia làm việc, bọn họ phần lớn đều không hiểu.
Về phần đưa trở về thế nào, vậy cũng chỉ có thể trông cậy Chân Võ và Chân Linh.
Chân Võ lập tức nói:
"Khi chúng ta đi Mộ gia sẽ đi ngang qua trấn Thu Vân, đến lúc đó có thể gọi điện thoại bảo người sắp xếp công việc cho tiền bối này."
Công việc gì thì phải xem hắn biết làm gì đã.
Chân Linh cũng mở miệng nói:
"Vừa rồi ta gọi điện thoại cho đám người An Ngữ, các nàng cũng ở đây, nhưng bị thương một chút.
Nếu thiếu gia có thời gian, có thể chờ bọn họ tới."
Một đám bệnh nhân, trông cậy các nàng có thể qua nhanh hơn sao? Lục Thủy không tin, sau đó nói:
"Tiện đường đưa thẳng đến Lục gia đi."
Thời gian của hắn tương đối gấp.
Người kia đã rời đi, mặc dù đối phương bị thương nhẹ nhưng ai biết hắn có thể có người đi cùng hay không. Đến lúc đó cầm đồ đi Mộ gia, hắn lại mệt.
Cho nên, hắn muốn trở lại Mộ gia trước.
Bất kể là vật gì dính tới Thiên Phạt, chỉ cần ở đó, hắn lại có thể cảm giác được.
Về phần vấn đề số lượng, nếu như số lượng thật sự nhiều, cũng không đến mức chờ Mộ gia tế tổ.
Đương nhiên, Lục Thủy cũng không lo lắng Mộ Tuyết có thể bị nguy hiểm hay không, có nguy hiểm thông thường đều là người khác.
Chủ yếu là làm cho Mộ Tuyết ra tay, lại có nghĩa là thực lực của nàng bị lộ ra.
Đến lúc đó, không chừng lại có người cảm thấy Lục Thủy hắn không xứng với Mộ Tuyết nàng.
Những người khác không quan trọng với Mộ Tuyết, quan trọng là bản thân đại thiếu gia Lục gia hắn.
Lấy hiểu rõ của Mộ Tuyết về hắn, chắc chắn biết hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
Đây là điều Mộ Tuyết không muốn nhìn thấy nhất.
Còn nữa, nàng không có cách nào giải thích tại sao mình có thể mạnh như vậy, rất lâu, rất phiền phức.
Còn không bằng yên ổn làm một người bình thường.
Cho nên một khi Mộ Tuyết không phải là người bình thường, Lục Thủy hắn lại không thể tiếp tục là Đại thiếu gia bình thường.
Cùng lý lẽ đó, bào thai trong bụng khi hủy hôn.
Kết luận: Cần phải tránh làm cho Mộ Tuyết ra tay trước công chúng.
Sau đó, đám người Lục Thủy đi thẳng tới nhà ga gần đó.
Bởi vì bước đi quá chậm, Mộ Trạch trực tiếp đưa người bay qua.
Lấy khoảng cách của bọn họ bây giờ, đi Mộ gia có lẽ phải mất hai, ba ngày.
Bây giờ là sáng sớm, ngày mai sẽ là ngày Mộ gia tế tổ, cho nên đi bình thường sẽ không qua kịp.
Để tới kịp, Lục Thủy bảo Chân Võ nộp không ít tiền tiêu vặt.
Sau đó tăng nhanh tốc độ.
-----
Dịch: MB_Boss