Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 345 - Chương 345: Lần Đầu Tiên Mộ Tuyết Gọi Điện Đến

Chương 345: Lần Đầu Tiên Mộ Tuyết Gọi Điện Đến Chương 345: Lần Đầu Tiên Mộ Tuyết Gọi Điện Đến

Mộ Trạch thấy vậy, chân mày nhíu chặt.

Đây là thiếu gia Lục gia sao?

Đây quả thực là phá sản. Nhưng so sánh với việc Lục Thủy lật trời Mộ gia, thật sự là chuyện nhỏ so với chuyện lớn.

Thiếu gia Lục gia làm không phải một chuyện của người.

Ngang tàng đến mức hắn nghi ngờ cuộc đời.

...

"Từ đây đi qua có thể gặp người bên ngoài, đến lúc đó có thể quay về Lục gia." An Ngữ nói.

Bọn họ tất nhiên cũng quyết định rời đi.

Dù sao cũng không ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn nên trở về thì yên tâm hơn.

Cẩu Tử tất nhiên cũng không có việc gì, hôm nay lại thấy được vẻ uy phong của Cẩu gia.

Đương nhiên, cũng nhìn thấy huynh đệ Thiên Kiếp của nó, nó đang suy nghĩ sau này gặp mặt huynh đệ Thiên Kiếp, mình nên đánh tiếng chào hỏi thế nào.

"Nghe nói thiếu gia cũng ở đây, nhưng đã rời đi rồi." Hoa Quý nói.

Vừa rồi Chân Linh đã gọi điện thoại cho nàng.

An Ngữ làm mất điện thoại di động.

"Sao thiếu gia qua được?" An Ngữ rất tò mò, thương thế của nàng đã tốt hơn nhiều, bước đi vẫn không thành vấn đề.

"Không biết, nhưng thiếu gia làm ra chuyện gì, có thể bình thường sao?" Tuyết Quý nói.

Lúc này Vũ Quý cũng tò mò nói:

"Thiếu gia tới, Tộc trưởng nhất định sẽ phái người đến đây đi?"

Nghe Vũ Quý nói vậy, An Ngữ lại kịp phản ứng.

Nói cách khác, cha nàng có khả năng rất cao là đã tới đây.

"Hoa Quý, cho ta mượn điện thoại di động." An Ngữ lập tức nói.

Sau khi nhận được điện thoại di động, An Ngữ lại bấm gọi cho cha nàng.

Rất nhanh, phía đối diện truyền đến giọng nói suy yếu.

"Ai thế?"

"Cha? Cha làm sao vậy?" An Ngữ bị dọa cho giật mình.

Cha nàng suy yếu.

Cuối cùng đám người An Ngữ tìm được An Dật.

An Dật đúng là tương đối xui xẻo, bị đánh hai lần.

Nếu không có tu vi lục giai, có khả năng sẽ phải chết ở đây.

Thấy con gái đỡ mình dậy, An Dật nhất thời nghẹn lời.

Hắn mang theo không ít pháp bảo tới cứu con gái, cuối cùng lại được con gái của hắn cứu.

Nhưng nhìn thấy con gái của hắn không sao, hắn lại thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là hắn rất bất ngờ, vì sao đám người Đau Răng Tiên Nhân lại ở chỗ này.

Đương nhiên hắn sẽ không hỏi nhiều mà nói thẳng:

"Thiếu gia cũng ở đây, phải nghĩ cách tìm được hắn."

"Tiền bối, thiếu gia đã bình an rời đi rồi." Hoa Quý giải thích.

An Dật: "..."

Cho nên hắn tới làm gì?

Làm tộc trưởng mất thể diện à?

Sau đó hắn rốt cuộc mới hiểu rõ vì sao con gái mình bình an.

Được người đá mang theo trốn, được Đau Răng Tiên Nhân ra tay cứu.

Mà những người này đều do thiếu gia mang về.

Khiến người ta có phần kinh ngạc.

Cuối cùng An Dật cung kính cúi đầu cảm ơn người đá cùng với Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử.

Đây là ơn cứu con gái, hắn chưa từng báo đáp nên chỉ có thể cúi đầu cảm ơn.

...

Xế chiều hôm đó.

Đám người Mộ Tuyết về tới gần Mộ gia.

Lần này các nàng ra ngoài vẫn rất vui vẻ, vui vẻ nhất dĩ nhiên là Nhã Nguyệt.

Nàng phát hiện Mộ Tuyết tỷ cũng không khó ở chung, hơn nữa nàng cũng học được công pháp lợi hại.

Nàng cảm thấy còn tốt hơn công pháp trong tộc.

Ừ, học tốt hơn Nhã Lâm.

Nàng cảm giác mình sẽ thăng cấp rất nhanh.

Tuy có thể là ảo giác, nhưng nàng vẫn thấy đủ rồi.

Mộ Tuyết tất nhiên cũng rất cao hứng, nàng mang về hai con cá sống cho Lục Thủy.

Nhã Lâm không biết nói gì, nàng vẫn rất cao hứng.

Mỗi ngày ăn trái cây điều hòa, nói bụng mình có tiểu yêu quái.

Mỗi ngày dì Đường đều nhíu mày.

Không nhịn được muốn dạy dỗ Nhã Lâm.

Rất nhanh các nàng đã đến nhà ga của Mộ gia.

Nhưng khi đến nhà ga, các nàng lại nhíu mày. Bởi vì các nàng phát hiện nhà ga hình như bị sập.

Điều này làm cho đám người Mộ Tuyết có chút bất ngờ.

Rất nhanh, các nàng đã đi ra khỏi xe lửa, đi ra khỏi nhà ga.

Mà khi các nàng nhìn thấy đỉnh núi Mộ gia thì hoàn toàn sốc.

Mộ gia không ngờ hóa thành một đống đổ nát, rất nhiều người đang dọn dẹp đống đổ nát đó.

Nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng dì Đường hoảng hốt.

Nàng nhớ tới mình không có cách nào gọi điện được cho phu quân, điều này làm nàng có suy nghĩ đặc biệt không tốt.

"Mẹ… mẹ, có chuyện gì vậy?" Nhã Nguyệt có chút sợ hãi.

Nhà của các nàng biến thành đống đổ nát.

Làm sao có thể không sợ được?

"Không, không có việc gì đâu." Dì Đường cố gắng bình tĩnh nói:

"Chúng ta đi vào hỏi xem."

Mộ Tuyết cũng kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên của nàng là do Lục Thủy làm.

Nhưng chẳng bao lâu nàng lại bác bỏ, bây giờ Lục Thủy không có thực lực như vậy.

Thế tại sao Mộ gia đột nhiên bị san thành bình địa?

"Các ngươi trở về rồi à?" Lúc này Mộ Khương đi tới.

Dì Đường lập tức mở miệng nói:

"Nhị Tỷ, Mộ Trạch hắn...."

Nàng nhất thời không dám hỏi, rất sợ nghe được đáp án gì không tốt.

"Yên tâm đi, hắn ra ngoài một chuyến, bây giờ đang trên đường trở về rồi. Ngươi lo lắng thì có thể gọi điện thoại cho hắn, bây giờ có thể kết nối được rồi." Mộ Khương nói.

Đám người Mộ Trạch vừa thoát khỏi Độ Thiên Lĩnh, đã liên lạc với bọn họ.

Rất may mắn, Mộ Trạch và Lục Thủy đều không có vấn đề gì.

Điều này cũng làm bọn họ có thể công khai đòi Lục gia bồi thường.

Đương nhiên, không quá trực tiếp là được.

"Đã chuẩn bị tốt chỗ ở cho các ngươi, Mộ gia phải xây dựng lại.

Nhưng phải chờ sau khi tế tổ mới làm được.

Các ngươi không cần lo lắng." Mộ Khương nói.

"Lục, Lục thiếu gia bị đón về rồi sao?" Mộ Tuyết đột nhiên hỏi.

Nàng không tìm được khí tức của Lục Thủy.

"Đang ở cùng với cha ngươi. Đây là một chuyện tương đối phức tạp.

Đến lúc đó sẽ giải thích với các ngươi sau.

Bây giờ phải chuẩn bị sẵn sàng cho các ngươi tế tổ đã.

Nhất là ba đứa nhỏ." Mộ Khương nói.

Mộ Tuyết không hiểu, ba đứa nhỏ là có ý gì?

"Không cần suy nghĩ nhiều. Nếu Lục thiếu gia về kịp, cũng có thể vào trong." Mộ Khương không giải thích thêm.

Sau đó, nàng lại đi làm việc của nàng.

Mộ Tuyết nhất thời không biết mình có tâm trạng thế nào.

Lại có thể tiến vào, nhưng nhà không còn.

Khác với đời trước, đời trước Mộ gia bị Lục Thủy san thành bình địa.

Nhưng nàng vẫn không thể tiến vào trong tế tổ.

Lần này ngược lại có thể tiến vào, hơn nữa còn không phải do Lục Thủy ra tay.

Nhưng nàng vẫn muốn gọi điện thoại cho Lục Thủy, xác định sự an nguy của Lục Thủy.

Ừ, chờ dì Đường xác nhận được cha nàng không có việc gì lại gọi sau.

...

Lục Thủy đã ngồi ở trên xe lửa, còn A Mãn bị ném xuống Lục gia.

Tùy tiện tìm người thu xếp công việc cho hắn.

Loại chuyện nhỏ này tất nhiên không có khả năng làm kinh động tới cha hắn.

Sau khi Lục Thủy nhìn thấy cha vợ cúp điện thoại không lâu, hắn phát hiện ra điện thoại di động của hắn cũng đổ chuông, là Mộ Tuyết gọi tới.

Lục Thủy không nghe luôn mà uống hớp nước cho nhuận họng, bảo đảm vết thương trên người sẽ không thông qua cổ họng biểu hiện ra ngoài.

Sau đó Lục Thủy nghe điện thoại.

Đây chính là lần đầu tiên Mộ Tuyết gọi cho hắn sau khi hắn mua điện thoại cho nàng đấy.

Phải coi trọng một chút.

------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment