Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 346 - Chương 346: Mộ Tuyết Cảm Thấy Mình Có Chút Biến Thái

Chương 346: Mộ Tuyết Cảm Thấy Mình Có Chút Biến Thái Chương 346: Mộ Tuyết Cảm Thấy Mình Có Chút Biến Thái

Rất nhanh, phía đối diện truyền đến giọng nói Mộ Tuyết:

"Lục thiếu gia đang ở đâu?"

"Trên xe lửa." Lục Thủy đáp lại câu.

Sau đó, phía đối diện im lặng.

Chừng ba mươi giây sau, giọng nói Mộ Tuyết lại vang lên:

"Lục thiếu gia đang trên đường tới Mộ gia à?"

"Đúng vậy." Lục Thủy đáp lại một câu.

Sau đó hai người lại rơi vào trong sự im lặng.

Lần này đại khái vẫn chừng ba mươi giây.

"Ta mang về hai con cá cho Lục thiếu gia.

Còn sống đấy." Giọng nói của Mộ Tuyết lại vang lên.

Nghe được điều này, Lục Thủy im lặng rất lâu, sau đó mới hỏi thử:

"Ý của Mộ tiểu thư là bảo ta mang về hai cái vỉ nướng à?"

Đối diện Mộ Tuyết: "????"

Sao người này có thể như vậy chứ? Nàng còn muốn Lục Thủy khen mình vài câu.

Xem ra không bị thương gì.

Nếu không làm gì có được tâm tư suy nghĩ tới những chuyện vớ vẩn này.

"Lục thiếu gia có thể mang thêm ít than. Chúc Lục thiếu gia lên đường bình an." Sau đó Mộ Tuyết trực tiếp cúp máy.

Nàng cũng muốn lấy than uốn tóc cho Lục Thủy.

Mình tặng qua, Lục Thủy lại muốn tặng lại, càng lúc càng quá phận.

Mộ Tuyết nhìn điện thoại di động suy nghĩ một lát mới nói:

"Ừ, thật ra cũng không quá đáng, nhưng mình chỉ muốn đánh hắn một trận."

Mộ Tuyết nhìn chân của mình, phát hiện gần đây mình không đi tất.

Sau đó lại nhìn ngực của mình.

Lẽ nào khi đánh, thật sự phải nhét cái này vào miệng à?

Có phải hơi biến thái hay không?

"Ô Ô."

Mộ Tuyết lắc đầu, ném đi suy nghĩ đáng chết này,

"Bị Lục Thủy chọc tức tới choáng váng rồi."

...

Đời người giống như gọi điện thoại, không phải ngươi cúp trước thì ta cúp trước.

Trong lòng Lục Thủy thầm thở dài một tiếng, lại để điện thoại di động xuống.

Mộ Tuyết thật bất lịch sự, lại còn nói cúp máy là cúp máy.

Thật sự cho rằng mình sẽ nuông chiều nàng sao?

Ngây thơ.

Lần sau lại tính toán với nàng.

Nhưng hắn đi đâu kiếm than củi đây?

Chỉ có thể hỏi thăm xem trên người Chân Võ và Chân Linh có hay không.

Khi Lục Thủy muốn mở miệng hỏi thăm, hắn phát hiện điện thoại di động của hắn lại đổ chuong.

Vừa nhìn là cha hắn gọi tới.

Hắn từng báo bình an rồi mà.

Sau đó Lục Thủy nhận điện thoại.

"Cha, cha tìm ta à?" Lục Thủy mở miệng trước.

Chủ yếu là chuẩn bị ấn tượng tốt trước.

Rất nhanh, phía đối diện truyền đến giọng nói nghiêm túc của cha hắn:

"Nghe nói Mộ gia là do ngươi phá?"

Nghe được câu này, Lục Thủy mắt không chớp, thở vẫn bình thường, mở miệng nói thẳng:

"Cha, ta xin thề, Mộ gia bị hủy không liên quan tới Lục Thủy ta.

Nếu có liên quan sẽ bị thiên lôi đánh xuống."

Lớn tiếng doạ người.

Mộ Trạch: "..."

Chân Võ và Chân Linh: "..."

Nói vậy có phải hơi ngoan độc không?

Nhưng chẳng bao lâu, bọn họ lại nhìn thấy mây trên bầu trời bắt đầu tản đi.

Đương nhiên, khu vực xa hơn đang mưa xối xả, mây đen biến mất, trời quang mây tạnh.

Không chỉ có một nơi, nơi khác cũng vậy.

Nơi quanh năm tuyết rơi, mây đen giăng đầy khó có được nhìn thấy mặt trời chiếu xuống.

Mà kiếp vân vừa tập trung lại, vốn định độ kiếp cho một số người đã trực tiếp tản đi. Còn có người độ kiếp được một nửa, sắp tan thành mây khói, vào thời điểm hắn tuyệt vọng, kiếp vân lại tiêu tan.

"????"

Không bao lâu bọn họ cũng phải tiếp nhận tư liệu lớn về Thiên Kiếp: Thiên Kiếp kéo dài tới sau này.

Vô số người ngỡ ngàng.

Giờ phút này cả thế giới không có sét đánh.

Lúc này đối diện điện thoại di động của Lục Thủy cũng rơi vào trong sự im lặng.

Lục Cổ nhất thời không biết nói con mình thế nào, vốn định trách mắng lại trực tiếp mất đi lý do.

Cuối cùng Lục Cổ mở miệng nói:

"Về sớm một chút, mẫu thân con quyết định làm một bàn chúc mừng con đấy."

Lục Thủy: "..."

Chúc mừng gì thế?

Nhưng chẳng bao lâu Lục Thủy lại phát hiện cha hắn cúp điện thoại.

Những người này động chút là cúp máy hắn.

"Lục thiếu gia không sợ sẽ bị thiên lôi đánh xuống à?" Mộ Trạch không nhịn được mở miệng hỏi.

Hắn biết rõ chân tướng sự việc, Mộ gia bị hủy căn bản không giống như người khác biết.

Những người khác cho rằng Mộ gia bị hủy do thiên tai.

Nhưng không phải.

Mộ gia bị hủy hoàn toàn là nhân họa.

Thiếu gia Lục gia Lục Thủy là người một tay thúc đẩy họa này.

Lục Thủy cất điện thoại di động, bình tĩnh nói:

"Tiền bối cảm thấy Thiên Phạt và sét cái nào đáng sợ hơn?"

"..."

Mộ Trạch nhất thời nghẹn lời.

Lục Thủy nói những lời này dường như đang nói cho hắn biết, Thiên Phạt hắn còn không sợ, sợ sét đánh gì chứ?

Suy nghĩ một chút cũng đúng, người như thế căn bản không sợ sét đánh.

Sau đó, Mộ Trạch không nói gì nữa.

Chân Võ và Chân Linh cũng không ngờ Lục Thủy sẽ nói trắng ra như vậy.

Thiếu gia bọn họ quả thật không sợ sét đánh, Thiên Kiếp còn không sợ, sao có thể sợ sấm sét được?

Nếu tiền bối Mộ gia nhìn thấy dáng vẻ thiếu gia bọn họ độ kiếp, đại khái lại có thể hiểu rõ.

Sét đánh à?

Thiếu gia bọn họ không chỉ không sợ sét đánh, có khả năng sét còn sợ đánh tới hắn nữa.

"Trên người các ngươi có than củi không?" Lục Thủy quay đầu lại, nhìn về phía Chân Võ và Chân Linh hỏi.

Chân Võ lập tức gật đầu trả lời:

"Có thiếu gia, vỉ nướng cũng có."

Lục Thủy: "..."

Mộ Trạch: "..."

Mộ Trạch không có cách nào hiểu được, thiếu gia Lục gia căn bản không thể hiểu được như người bình thường.

Thật ra Lục Thủy cũng có chút không hiểu được, vì sao Chân Võ và Chân Linh thậm chí có cả cái này vậy?

Trước đây hắn có sai, cũng không sai đến mức đó chứ?

Hắn rất tò mò, trên thân Chân Võ và Chân Linh sẽ không có thứ gì nhỉ?

Đến tối, đám người Lục Thủy cuối cùng đã tới Mộ gia.

Người của Lục gia đã vào trận, bọn họ đang tính toán tổn thất cùng với bồi thường.

Tuy không cần bồi thường hết, nhưng vì để cho Lục Thủy và Mộ Tuyết thuận lợi thành hôn vào nửa năm sau, Lục gia bằng lòng bồi thường hết, hơn nữa sẽ dùng tốc độ nhanh nhất làm cho nơi đây trở lại bình thường.

Không có cách nào, ở trước mặt thành hôn và bồi thường, tất cả mọi người của Lục gia sẽ không để ý tới chuyện gì ngoài thành hôn.

Tất cả trường lão đã không chờ nổi, muốn mở thưởng.

Bây giờ nếu nói bởi vì Mộ gia bị hao tổn, tạm thời không tiện thành hôn, tộc trưởng Lục gia không muốn bị kéo đi đại điện giáo dục cũng không được.

Lục Thủy ra khỏi nhà ga, tất nhiên nhìn thấy một đống đổ nát.

Nhưng ở đây đã được dọn dẹp gần xong rồi.

Mộ Trạch cũng nhìn thấy, hắn nặng nề thở dài.

Đây cũng là do hắn một tay tạo thành.

Hắn là tội nhân của Mộ gia.

Mà sau đó, hắn lại từ biệt Lục Thủy đi tìm tộc trưởng Mộ gia.

Lục Thủy nhìn xung quanh một chút, vẫn không nhìn thấy Mộ Tuyết.

Không biết Mộ Tuyết đi đâu, chỗ ở của nàng đã bị phá hủy, hắn muốn tìm cũng không biết đi đâu để tìm.

Nghĩ tới đây, Lục Thủy đột nhiên sửng sốt.

"Chỗ ở của Mộ Tuyết bị phá hủy à?"

Viện kia là chỗ ở của mẹ Mộ Tuyết, bây giờ bị hắn hủy rồi?

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment