Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 347 - Chương 347: Thấy Mộ Tuyết

Chương 347: Thấy Mộ Tuyết Chương 347: Thấy Mộ Tuyết

Lục Thủy không suy nghĩ nhiều, nhấc chân rời khỏi nơi ở của Mộ gia.

Hắn đi rất nhanh.

Chân Võ và Chân Linh tất nhiên không hiểu, nhưng vẫn đi theo.

Rất nhanh Lục Thủy lại đi tới chỗ ở của Mộ Tuyết.

Ở đây chỉ còn lại một vài đường nét.

Mộ Tuyết dẫn theo Nhã Lâm ngồi xổm dưới đất đang tìm kiếm gì đó. Đinh Lương lại đứng ở phía sau.

"Sơ suất rồi." Trong lòng Lục Thủy thầm thở dài.

Bây giờ chỉ có thể hi vọng Mộ Tuyết đừng quá khổ sở.

Lục Thủy rất nhanh đã tới gần Mộ Tuyết, lúc này hắn nhìn thấy Mộ Tuyết tìm được một tấm bảng.

"Tỷ tỷ, hình như hỏng rồi." Nhã Lâm mở miệng nói.

Mộ Tuyết gật đầu:

"Ừ, Nhã Lâm viết lại là được rồi."

Vẻ mặt Nhã Lâm khó xử:

"Nhưng Nhã Lâm không biết viết chữ."

"Tỷ tỷ dạy muội." Mộ Tuyết nói.

Sau đó vẻ mặt Nhã Lâm đau khổ, hình như rất đau đầu.

Lúc này Mộ Tuyết nhìn thấy Lục Thủy, nàng đứng lên nhìn hắn, có hơi bất ngờ nói:

"Lục thiếu gia đến rồi à?"

Căn cứ theo tính toán của Mộ Tuyết, chắc hẳn phải đến chậm hơn một chút, nàng còn định đi đón Lục Thủy đấy.

Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết không quá đau buồn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn nói:

"Cho thêm chút tiền lẻ, người Mặc gia rất nhiệt tình, tốc độ đi cũng nhanh hơn. "

Mộ Tuyết nhất thời không biết nói gì cho phải, chuyện lớn như vậy, đại khái cũng chỉ có độc đinh Lục gia mới làm được.

Nhưng chẳng bao lâu Mộ Tuyết lại có chút tò mò nói:

"Lục thiếu gia tới tìm ta sao?"

Lục Thủy chắc vừa về.

Vừa nghĩ tới Lục Thủy trở lại liền tới tìm nàng, Mộ Tuyết cũng có chút vui mừng.

Nhưng nàng cũng lo lắng Lục Thủy sẽ lắc đầu, chằng qua Mộ Tuyết nhìn thấy Lục Thủy lập tức gật đầu.

"Ta tới nói cho Mộ tiểu thư biết, ta mang vỉ nướng tới, than củi cũng chuẩn bị xong rồi.

Bao giờ thì chúng ta nướng cá ăn thế?" Lục Thủy nói.

Mộ Tuyết: "..."

Thật muốn đấm vài đấm, đánh bẹp Lục Thủy.

Không biết vì sao, chỉ cần ở lâu với Lục Thủy, Mộ Tuyết luôn cảm thấy mình cũng trở nên nóng nảy.

Đặc biệt thích đánh Lục Thủy.

"Trời đã tối rồi, Lục thiếu gia thấy ngày mai thế nào?" Mộ Tuyết bình tĩnh nói.

Dù thế nào đi nữa nàng muốn đánh Lục Thủy cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Lục Thủy gật đầu, tất nhiên không có ý kiến.

Sau đó hắn thử hỏi:

"Chỗ này của Mộ tiểu thư phải xây dựng lại sao?"

Mộ Tuyết gật đầu, sau đó nhìn về phía vị trí hậu viện nói:

"Cũng may hoa sau vườn không bị sao. Ta dẫn Lục thiếu gia đi xem nhé?"

Lục Thủy gật đầu, tuy nhiên giờ hắn mới biết hóa ra Mộ Tuyết coi trọng là hoa, thật may, thật may.

Đời trước, lúc ra tay đánh với Mộ gia rất ầm ĩ.

Mộ Tuyết đại khái chưa từng chú ý tới chỗ ở của nàng.

Đời này lại khác, lần này thuộc về thiên tai.

Nhất định sẽ có chút lưu ý.

Lúc này Đinh Lương đi tới bên cạnh Nhã Lâm, khẽ nói:

"Nhã Lâm tiểu thư ở chỗ này chơi với tiểu yêu quái có được không? Như vậy hôm nay cũng không cần học viết chữ."

Nhã Lâm nghe vậy, cái đầu nhỏ không ngừng gật, sau đó nói với Mộ Tuyết:

"Ta chờ tỷ tỷ ở đây."

Mộ Tuyết xoa đầu Nhã Lâm. Nhã Lâm đúng là đáng yêu.

Sau đó, Lục Thủy và Mộ Tuyết đi về phía sân sau.

Lần này Chân Võ và Chân Linh cũng không đi theo.

Bọn họ cũng muốn xem thử tiểu nha đầu này muốn chơi với tiểu yêu quái thế nào.

...

Mộ Tuyết dẫn theo Lục Thủy đi tới sân sau, nơi này có rất nhiều hoa.

Mặc dù bị hỏng một ít nhưng đều đã được xử lý tốt.

Xem ra Mộ Tuyết sớm đã làm xong.

"Nghe nói thiên tai lần này có liên quan tới Lục thiếu gia?" Mộ Tuyết đi lên trước, khẽ hỏi.

Sau khi Lục Thủy nghe xong, suy nghĩ một lát mới nói:

"Muốn ta bồi thường Mộ tiểu thư sao?"

Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, sau đó nhướng mày khẽ cười, nói:

"Không cần."

Lục Thủy có chút bất ngờ, nhưng Mộ Tuyết quả thật cười rất vui vẻ, hơn nữa còn đặc biệt dễ nhìn.

"Mộ tiểu thư trước sau vẫn đẹp như vậy." Lục Thủy theo bản năng nói.

Mộ Tuyết nghe xong liền sửng sốt, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.

Trong lòng vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ là được rồi.

Nàng đã có kinh nghiệm, tuyệt đối không nên khiêm tốn, Lục Thủy nhất định sẽ theo sự khiêm tốn của nàng mà nói cho nàng biết là đúng.

Đi được một lát, Mộ Tuyết lại mở miệng hỏi:

"Lục thiếu gia có thể cảm thấy thiếu nữ xinh đẹp khác nhìn ngươi cười, cũng rất dễ nhìn hay không?"

Lúc này Mộ Tuyết đang đi tới, không nhìn Lục Thủy, dường như chỉ tùy ý hỏi một chút.

Lục Thủy đi theo bên cạnh Mộ Tuyết, hai người bọn họ cách nhau không xa.

Nếu Mộ Tuyết bằng lòng, thò tay lại có thể khoác lấy cánh tay Lục Thủy.

Lục Thủy lại cố ý, đến lúc đó có thể đả kích Mộ Tuyết, nhưng Mộ Tuyết dường như kìm chế rất tốt.

Có chút đáng tiếc.

"Có phải Mộ tiểu thư từng nói qua, thiếu nữ xinh đẹp thường có nội tâm rất thâm trầm?" Lục Thủy hỏi ngược lại.

Nghe được Lục Thủy nói vậy, Mộ Tuyết cũng có chút khó chịu, có phải hắn muốn nói nàng không?

"Ừ." Bất kể thế nào, Mộ Tuyết chỉ có thể gật đầu.

Nói nàng thì nói nàng, dù sao nàng cũng bị Lục Thủy chọc giận không phải một, hai ngày.

Sau khi trở về gặp phải Lục Thủy, nàng cơ bản mỗi ngày đều bị khinh bỉ.

Lục Thủy chạm nhẹ vào bông hoa bên cạnh, khẽ nói:

"Ta ra ngoài mấy ngày, nhìn thấy không ít người, nữ có nam có.

Tuy nhiên nghĩ nghĩ, vẫn chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như Mộ tiểu thư."

Mộ Tuyết sửng sốt, nàng nhất thời không biết mình nên cao hứng hay là khó chịu.

Nhưng có điểm có thể xác định là Lục Thủy khen nàng đẹp.

Đẹp hơn tất cả mọi người.

Lục Thủy quả nhiên thích nàng.

Nàng cũng thích Lục Thủy.

Chỉ nghĩ tới đây, Mộ Tuyết dừng lại, sau đó nhìn về phía Lục Thủy nói:

"Lục thiếu gia ra ngoài, nhìn chằm chằm vào tiểu thư tiên tử khác sao?"

Lục Thủy: "..."

Sau đó Lục Thủy lựa chọn nhảy qua đề tài này, hắn nhìn đống đổ nát xung quanh nói:

"Mộ tiểu thư định xây dựng lại chỗ đây thế nào?"

"Vẫn giống trước đây." Mộ Tuyết nói.

Đúng vậy, giống hệt là được rồi. Viện này là nơi mẹ nàng từng ở, hoa là do mẹ nàng trồng.

Trồng lúc bà mang thai nàng.

Cho nên hoa còn là tốt nhất.

Đời trước tất cả đều bị Lục Thủy san bằng, nàng chỉ có thể nhổ về trồng một ít ở Lục gia.

Cũng may.

Dù sao nàng là vợ của Lục Thủy, Lục Thủy ra mặt cho nàng, nàng phải đứng bên phía Lục Thủy.

Đời này Mộ gia lại bị Lục Thủy phá hủy, tuy nàng còn chưa gả cho Lục Thủy, nhưng lập trường của nàng còn ở bên Lục Thủy.

Vợ chưa cưới cũng là vợ.

Cho nên nàng sẽ không bắt Lục Thủy bồi thường, của nàng cũng là của Lục Thủy.

Tuy nhiên, cũng may người của Mộ gia không tổn thất ai, nếu không nàng sẽ không còn mặt mũi nào quay về Mộ gia.

Hơn nữa, lần này Lục gia còn bồi thường toàn bộ.

Nghĩ tới đây, Mộ Tuyết lại tò mò nói:

"Lục thiếu gia sẽ không bị người nhà trách tội chứ?"

Đời trước có thiên phú kinh người, Lục gia cao hứng còn không kịp. Đời này Lục Thủy không có khả năng thiên tài gì, nhất định phải chịu phạt chứ?

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment