“Trà Trà nói với ta rằng nàng đã đi cung Thu Cảnh, Lục Thiếu gia có muốn đi qua nhìn xem không?” Trên đường, Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy có chút tò mò:
“Tại sao phải đi qua nhìn?”
Cung Thu Cảnh là chỗ nào hắn cũng không biết, đi làm gì?
Đi đánh Đông Phương Tra Tra?
Cái này ngược lại có thể, nhưng loại chuyện này nên làm ở chỗ nào thuận tiện một chút, nếu không sẽ không tiện bàn giao với người nhà.
Dù sao thì hắn so với Đông Phương Tra Tra cũng lớn hơn hai tuổi, lấy lớn hiếp nhỏ, còn đặc biệt lấn nhỏ như vậy, kiểu gì cũng sẽ bị nói.
“Nghe nói bên kia đang có thi đấu, Lục Thiếu gia không muốn sang nhìn Trà Trà bị người ta đánh sao?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy hỏi.
Lục Thủy: “...”
“Mộ Tiểu thư muốn đi?” Lục Thủy hỏi một câu.
Thật ra đi cũng được, cũng nên nhìn xem thanh niên tu chân giả hiện giờ trình độ như thế nào.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Thủy, Mộ Tuyết liền vuốt vuốt tóc ở bên tai, nói khẽ:
“Dì Đường để ta tạm thời tới Lục gia ở trước, chờ chuyện trong nhà giải quyết xong thì trở lại.
Sau đó đợi xuất giá.
Vừa vặn có thể đi tiếp Trà Trà.”
“Vậy lúc nào thì xuất phát?” Lục Thủy nhẹ giọng hỏi.
“Nghe Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết đi bên người Lục Thủy nói.
Nàng vốn chính là nghe Lục Thủy, cùng Lục Thủy ở một chỗ, nàng không cần phải có chủ kiến gì.
Lục Thủy sẽ có, coi như hiện tại Lục Thủy có thể sẽ lạnh nhạt, nhưng Mộ Tuyết vẫn phải nghe Lục Thủy.
Nhất gia chi chủ nha.
Ở bên ngoài nàng đều nghe Lục Thủy, không ở bên ngoài thì cũng gần như vậy.
Trừ khi Lục Thủy chọc nàng tức giận.
Lục Thủy chọc nàng tức giận, nhiều lần đều là cố ý.
A, đêm nay còn muốn đánh Lục Thủy một trận.
Mấy chỗ đánh tương đối tốt là đâu nhỉ?
Lục Thủy đi trên đường luôn có cảm giác lành lạnh phía sau lưng.
Lúc này, hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết.
Lục Thủy đột nhiên nhìn sang khiến Mộ Tuyết có chút bất ngờ, sau đó nàng cũng nhìn Lục Thủy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đều không mở miệng.
Lúc này, gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc dài của Mộ Tuyết, làn váy dài của nàng cũng nhẹ đung đưa theo gió.
“Có người từng khen đôi mắt của Mộ Tiểu thư bao giờ chưa?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết hỏi.
Mộ Tuyết lắc đầu,nói khẽ:
“Mắt ta làm sao?”
Lục Thủy nhìn đôi mắt của Mộ Tuyết, có chút cảm khái nói:
“Người phản chiếu trong mắt Mộ Tiểu thư lúc này, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.
Tương lai thành tựu không thể đoán trước.”
“???”
Mộ Tuyết nghe một câu này xong thì ngây ngẩn cả người, trên đầu toàn dấu chấm hỏi.
Lục Thủy khen mắt nàng như thế?
Đêm nay đánh vào mắt Lục Thủy đi, mắt trái một đấm, mắt phải một đấm.
Ngày mai liền khen mắt hắn hiếm có, cấp cho hắn cái gì đó bảo hộ mắt.
Lục Thủy không để ý mặt khác, chỉ là nhìn Mộ Tuyết chân thành nói:
“Có lẽ cũng là bởi vì xuất hiện trong mắt Mộ Tiểu thư, cho nên mới không tầm thường, mới có khả năng vô tận.”
Mộ Tuyết nghe được câu này xong thì giật cả mình.
Nàng nhớ tới kiếp trước.
Nhớ tới Lục Thủy ban đầu vốn chỉ là một đại thiếu gia bình thường, nhớ tới ban đầu Lục Thủy vốn chỉ là một tu chân giả tu vi thấp lại không có gì đặc biệt.
Về sau vì nàng mà có một chút cải biến.
Cuối cùng Lục Thủy đi đến con đường mà toàn bộ thế giới không ai có thể đuổi theo được, cả thế giới bị hắn bỏ lại một quãng xa.
Khi đó Lục Thủy nói với nàng rằng: Chờ ta đi lên, có lẽ sẽ có cách.
Nếu không đủ, ta sẽ tiếp tục đi lên, khi đó nhất định có cách.
Nhớ tới những lời này, Mộ Tuyết liền cúi đầu.
‘Lục Thủy chính là Lục Thủy, chưa bao giờ thay đổi, cho nên mới sớm như vậy hắn đã đột nhiên cố gắng, thật ra đều là bởi vì ta?
Không chỉ là bởi vì ta hù dọa hắn một lần, cũng là bởi vì ta thoạt nhìn chỉ giống như một người bình thường, cho nên mới muốn cố gắng để bảo vệ ta?’
Trong lòng Mộ Tuyết ấm áp.
Lục Thủy bởi vì nàng mà từ bình thường dần trở nên không bình thường.
Lục Thủy thích nàng, để ý nàng, mặc dù đôi khi sẽ trêu tức nàng.
Nhưng… Nhưng tại sao nàng lại có cảm giác bị Lục Thủy lừa chứ?
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết cúi đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi suýt chút nữa đã tự đào hố chôn mình rồi.
Gần đây cần thu liễm lại một chút.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu có ngày bị Mộ Tuyết phát hiện mình cũng trùng sinh, cũng nhớ chuyện kiếp trước thì sẽ là cái dạng gì.
Mộ Tuyết sẽ cười hì hì hỏi hắn: Nhìn vợ ngươi giả bộ nai tơ thú vị lắm sao?
Rất thú vị.
Lục Thủy muốn trả lời như vậy.
Thực sự rất thú vị nha.
Ừm, điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, khi đó có lẽ ngay cả việc ăn cơm hắn cũng sẽ cần Mộ Tuyết đút cho.
...
Trong đại sảnh tạm thời của Mộ gia.
“Thật sự không phát hiện được bất cứ dị thường nào sao?” Mộ Trạch mở miệng dò hỏi.
Hắn thật ra muốn đi hỏi Lục Thủy, Lục Thủy chắc chắn biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng Lục Thủy vẫn luôn ở cùng một chỗ với Mộ Tuyết, hắn rất khó đi dò hỏi.
Cho nên chỉ có thể hỏi trưởng gia tộc.
Mộ Uyên vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu:
“Không chỉ là ta, ta vừa mới thử câu thông với những trưởng bối ngủ mê bên trong một chút, kết luận cuối cùng đều là chưa từng có dị thường gì.
Cho nên khả năng lớn có thể là do Thiên Tỉnh gây ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Xem ra không có quan hệ với Lục gia?” Mộ Khương mở miệng nói.
“Không có khả năng có quan hệ, lấy biểu hiện thực lực của Lục gia, bọn họ chắc chắn sẽ không coi trọng Khởi Nguyên Thạch của chúng ta.
Ngay đến Tàng Kinh các của Lục gia cũng không phải thứ Khởi Nguyên Thạch có thể so sánh được.” Mộ Uyên nói.
Làm một tộc trưởng hợp cách, phải có khả năng tự hiểu lấy mình.
Khởi Nguyên Thạch tuy lai lịch thực sự bí ẩn, cũng thực sự đặc thù.
Nhưng mà, Tàng Kinh Các của Lục gia có thiếu cái gì chứ?
Thiên Nữ Chân Kinh của Mộ Tuyết tuy đối với bọn hắn mà nói rất quan trọng, nhưng đối với Tàng Kinh các của Lục gia, có thể lên tới tầng bốn hay không cũng là một vấn đề lớn.
Coi trọng lắm cũng chỉ có thể đặt ở tầng ba.
Vì sao hắn biết? Bởi vì hắn từng có cơ hội lên tầng bốn Tàng Kinh Các của Lục gia.
Đây là một trong những sính lễ của Lục gia.
Lầu bốn để sách công pháp, hắn có thể tùy ý chọn một quyển trong đó.
Kèm theo hai quyển ở tầng ba.
Cái này hiển nhiên là sính lễ về sau.
“Trước quan sát xem những người kia có vấn đề hay không đi, nếu như tạm thời không có, trước hết đem những chuyện này ghi vào trong danh sách.
Lấy phương thức ghi chép thiên tuyển.” Mộ Uyên mở miệng nói.
Mộ Khương gật gật đầu, loại chuyện này là do nàng phụ trách, nàng đương nhiên sẽ làm tốt.
“Lão Tam ở Thiên Tỉnh gặp chuyện gì?” Chuyện này Mộ Uyên đã sớm muốn hỏi, đáng tiếc trước đó bận quá không có thời gian.
Mộ Trạch bộ dáng phục tùng, cuối cùng thở dài nói:
“Gặp chuyện cả đời này cũng không thể nào tưởng tượng được.”
Sau đó hắn nói tình huống đại khái ra.
Mộ Uyên và Mộ Khương nghe mà run rẩy.
-----
Dịch: MB_Boss