Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 355 - Chương 355: Tìm Người

Chương 355: Tìm Người Chương 355: Tìm Người

“Sau khi chuyện này qua đi, ta mới tìm được Lục Thủy, cũng may hắn chỉ chịu một vài vết thương nhỏ.

Không biết nguyên nhân là do Thiên Tỉnh, hay là do mê chướng Độ Thiên lĩnh.” Mộ Trạch nói.

Có một số việc hắn muốn nói nhưng lại không thể nói ra miệng.

Hạn chế Lục Thủy đặt lên hắn vô cùng mạnh.

Nghe Mộ Trạch nói, Mộ Uyên và Mộ Khương đều hoảng sợ.

Nếu như thành viên của Mộ gia không trở về, như vậy không biết Mộ gia sẽ như thế nào.

Còn về Lục Thủy, nếu không phải lúc đó bọn hắn vận khí tốt đụng phải cường giả, như vậy Mộ gia bây giờ đã là một cục diện khác.

Mộ Uyên thở phào nhẹ nhõm nói:

“Tóm lại là hữu kinh vô hiểm, chuyện phát sinh ở tổ địa, gần đây chú ý hơn.

Sau đó dồn toàn lực khôi phục Mộ gia, để Mộ Tuyết có thể nở mày nở mặt gả vào Lục gia.

Đây là chuyện chúng ta cần quan tâm nhất.”

Mộ Trạch và Mộ Khương cùng nhau gật đầu.

Sau đó Mộ Khương nhìn Mộ Trạch nói:

“Ngươi sắp độ kiếp rồi sao? Còn muốn áp chế không?”

Mộ Trạch từ hơn mười năm trước liền bắt đầu áp chế tu vi, vẫn luôn áp chế như vậy cho đến tận bây giờ.

Nếu không thì đã có thể sớm tiến vào lục giai.

Mộ Trạch lắc đầu, thở dài nói:

“Thuận theo tự nhiên đi.”

“Vậy nên chuẩn bị tốt trước, đừng để xảy ra cái gì không cần thiết.” Mộ Uyên mở miệng nói.

Lại nói thêm một số việc nữa xong, bọn hắn liền kết thúc hội nghị.

Kết thúc hội nghị xong, Mộ Trạch rời khỏi đại sảnh tạm thời, hắn đi đến gần đó xem có cái gì nguy hiểm không.

Mặc dù đã qua tế tố, nhưng ai biết đối phương có sắp xếp gì khác hay không.

Chỉ là vừa mới đi ra ngoài, hắn liền nhìn thấy Đường Y.

“Làm gì mà đi vội vàng như thế?” Mộ Trạch hỏi.

“Mộ Tuyết và Nhã Lâm muốn nướng cá, ta đi giúp mấy đứa nó chuẩn bị những món khác để ăn kèm.

Nhã Nguyệt bây giờ vẫn còn ở tổ địa, ta thiếu người giúp, đúng rồi, chàng nếu nhàn rỗi, thì đi giúp ta một chút đi.” Đường Y lôi kéo Mộ Trạch đi.

Mộ Trạch có chút bất đắc dĩ, nhiều hạ nhân như vậy, tìm hắn làm gì?

Nhưng Mộ Trạch cũng không từ chối.

Bởi vì như vậy có thể tới gần Lục Thủy, hắn định đi tìm Lục Thủy hỏi cho rõ ràng.

Hôm nay tổ địa có dị biến, hắn vô cùng để ý.

Biết rõ đáp án ở đâu, rõ ràng có thể đi hỏi lại không đến hỏi, đây là chuyện rất khó chịu.

Trừ khi đây là chuyện mà không phải hắn có thể biết được.

Như vậy hắn đương nhiên sẽ không đi tìm hiểu tiếp.

...

Sau khi mặt trời xuống núi, Chân Võ Chân Linh ở bên bờ sông bắt đầu nướng cá.

Một con nướng than, một con hấp.

Chân Võ Chân Linh đều biết làm.

Dì Đường thì chuẩn bị rất nhiều loại thịt và hải sản để Đinh Lương nướng.

Về phần vỉ nướng, Chân Võ còn rất nhiều.

Dì Đường và những người khác nhìn thấy một màn này đều hơi sửng sốt.

Nhìn xem, tùy tùng của Lục Thiếu gia chẳng đơn giản chút nào đây này.

Mộ Tuyết mang theo Nhã Lâm, lúc này đang làm đồ ăn cho Nhã Lâm.

Dì Đường cứ nhìn như vậy, nàng phát hiện Mộ Tuyết thật sự rất thích Nhã Lâm.

Mộ Trạch thì đến bên người Lục Thủy, hắn cố ý cầm theo một chén rượu.

“Lục Thiếu gia rất thích ăn cá sao?” Mộ Trạch hỏi.

Lục Thủy tựa lên cây, trên người hắn còn có vết thương, dựa vào như vậy thì dễ chịu hơn.

Có điều ánh sáng trong mắt của hắn cơ bản đều dừng lại trên người Mộ Tuyết, Mộ Tuyết rất thích trẻ con, hắn có thể cảm giác được.

Đáng tiếc Mộ Tuyết vẫn luôn không thể mang thai.

“Tiền bối muốn hỏi điều gì thì cứ trực tiếp hỏi, chờ thêm chút nữa ta không nhất định sẽ trả lời đâu.” Lục Thủy nói thẳng.

Bây giờ Mộ Tuyết không rảnh, hắn tự nhiên sẽ không lo lắng.

Nhưng Mộ Tuyết không làm gì, ánh mắt sẽ luôn đặt trên người hắn, như vậy hắn sẽ không làm được gì.

“Dị thường ở tổ địa Lục Thiếu gia có biết không?” Mộ Trạch mở miệng hỏi.

Có điều hắn đã bày ra trận pháp Cách m.

Đàn ông nói chuyện với nhau, đương nhiên là bí mật.

Hắn mới không sợ bị những người khác ở đây biết.

Lục Thủy cũng không sợ, dù sao cũng không phải do hắn làm.

“Không liên quan gì tới ta.” Lục Thủy ăn ngay nói thật.

“Vậy Lục Thiếu gia có biết nguyên nhân dị thường ở tổ địa không?” Mộ Trạch hỏi.

“Còn nhớ rõ giả thiết kia không? Ai ở phía sau cùng, người đó sẽ được chọn.” Lục Thủy vẫn nhìn Mộ Tuyết.

“Đây là sự thật?” Mộ Trạch có chút bất ngờ.

Lúc này, Lục Thủy mới thu hồi ánh mắt lại, sau đó nhìn về phía Mộ Trạch, khẳng định nói:

“Thật, có điều cũng không giống với suy nghĩ của tiền bối.

Đạo lực lượng kia là đi tìm người thích hợp, nhưng không tìm được cho nên mới buộc phải chọn tạm người đứng cuối cùng.”

“Có ý gì? Khởi Nguyên Thạch muốn tìm người nào?” Mộ Trạch tiếp tục hỏi.

Lục Thủy ngẩng đầu nhìn về phía tổ địa, nhẹ nhàng nói:

“Tìm một người thích hợp, một người có thể nghe được giọng nói của nó.”

Lần này Lục Thủy không chờ Mộ Trạch tiếp tục đặt câu hỏi mà nói thẳng:

“Ta cũng không phải là người nó muốn tìm, nhưng không có nghĩa là ta không nghe được giọng nói của nó.

Mà thứ Khởi Nguyên Thạch nói rất đơn giản.

“Xin mời, xin mời đồng ý đối thoại với ta.”

Chính là như vậy.”

Mộ Trạch trầm mặc, hắn mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng điều này có ý gì, hắn hiểu rõ.

Bên trong Khởi Nguyên Thạch có ý thức, khả năng cao là của tổ tiên bọn hắn, nhưng cụ thể là có chuyện gì thì không có ai biết.

“Lục Thiếu gia có manh mối gì khác không?”

“Không có.”

Lục Thủy là nói thật, hắn thật sự không có chút manh mối nào khác.

Sau đó Mộ Trạch không hỏi thêm gì nữa.

Vậy là đủ rồi.

Hoặc là nói, thành quả thu được này thật bất ngờ đến kinh người.

Nhưng loại thu hoạch này, hắn không có cách nào nói cho đại ca biết nguồn tin là Lục Thủy.

Mà hắn cũng không có cách nào để lộ rằng Lục Thủy rất đặc biệt.

Cuối cùng, Mộ Trạch thu hồi trận pháp, lựa chọn tiếp tục giúp Đường Y xử lý một vài việc vặt.

Hôm nay thả lỏng đi.

Tiếc là tin tức biết được quá mức kinh động, không thả lỏng nổi.

Thần sắc Lục Thủy không thay đổi, tiếp tục nhìn Mộ Tuyết, phong cảnh tuy đẹp, ánh trăng lại chói mắt, nhưng có thể so sánh với khuôn mặt vui vẻ của Mộ Tuyết được sao?

Mặc dù Mộ Tuyết lúc này không cười, nhưng hắn có thể cảm giác được Mộ Tuyết đang vui vẻ.

Không phải bởi vì đi cùng hắn.

Có lẽ là bởi vì người nhà đi.

Đây là thứ kiếp trước Mộ Tuyết không có được.

Chí ít kiếp trước Nhã Lâm không thân cận với nàng như thế, dì Đường cũng không chiếu cố nàng như vậy.

Cho nên tương đối mà nói, tình huống như vậy đã rất tốt, đủ để nàng vui vẻ.

Không bao lâu sau, Chân Võ đã nướng cá xong.

Chân Linh cũng đã chưng xong cá.

Lúc này, cả nhóm người mới ngồi xuống chung một chỗ ăn cơm.

Sắc mặt dì Đường cũng không tệ lắm, nhưng sắc mặt Mộ Trạch lại không tốt.

Giống như có ai thiếu hắn năm vạn đồng tiền vậy.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment