“Các ngươi tốt nhất đừng tới gần ta quá.” Thạch Minh lại nói thêm một câu.
“Được.” Đông Phương Trà Trà gật đầu.
Thạch Minh: “...”
Người này cũng không hỏi tại sao à?
Đối với việc của người lạ Đông Phương Trà Trà sẽ không hỏi quá nhiều, nhất là trong tình huống nàng còn chưa đủ mạnh.
Chỉ cần nàng đủ mạnh, khi đó nàng có thể muốn làm gì thì làm.
Vậy sẽ không nghe lời như thế nữa.
Đến lúc đó, chuyện đầu tiên nàng làm sẽ là phản bác lại lời Hương Dụ nói.
Hương Dụ đi phía sau nhìn Trà Trà, một câu cũng không nói.
Nàng nhìn Tiểu thư Trà Trà lớn lên, đại khái cũng đoán được ý nghĩ của Tiểu thư Trà Trà.
Nhưng từ trước tới giờ nàng đều chưa từng lo lắng.
Trà Trà đối với nàng mà nói chính là Đại Tiểu thư tốt nhất trên đời này.
“Thật kỳ quái nha.” Phía trên Đông Phương Trà Trà, cô bé tóc bảy màu hiếu kỳ nhìn xuống người đi bên cạnh Trà Trà.
Nàng một đường đi theo Đông Phương Trà Trà đến đây, thế nhưng Đông Phương Trà Trà không nhìn thấy nàng.
Nàng tự nhiên biết nguyên nhân là bởi vì con mắt bị phong ấn kia.
Để không gây chuyện, nàng chỉ có thể lặng lẽ đi theo, đến lúc trở về nàng sẽ nói cho tên nhân loại này biết, mình đã sớm nhìn thấu tất cả.
Đủ để cho tên nhân loại này hiểu được sức mạnh Chân Thần của mình.
Về phần tại sao phải không gây chuyện, chủ yếu là bởi vi một khi gây chuyện sẽ không được ra ngoài nữa.
Nàng đã đồng ý rồi.
Một khi nàng không tuân thủ, vậy thì người phía sau núi kia cũng sẽ không tuân thủ hứa hẹn của hắn.
Thân là Chân Thần Duy Nhất, nàng đánh cược danh dự và uy tín của Chân Thần.
Nhưng người bên người Trà Trà kia khiến cho nàng cảm thấy rất kỳ quái.
Trong mắt nàng, quanh người người này như có cái gì đó đang khuếch tán ra trong không trung, thứ này ảnh hưởng đến khí tràng của mấy người Đông Phương Trà Trà đi gần đó.
Nhưng đều bị nàng ngăn lại rồi.
Cô bé tóc bảy màu tò mò, thử nhét cái thứ đang khuếch tan kia vào lại trong người Thạch Minh.
Ầm!
Trong nháy mắt khi cô bé tóc bảy màu nhét thứ kia trở về, Thạch Minh té ngã trên mặt đất.
Mặt nện thẳng xuống bậc thang.
Đừng nói hai người bên cạnh là Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ đều giật nảy mình, ngay chính cô bé tóc bảy màu cũng kinh hãi trốn phía sau lưng Đông Phương Trà Trà.
Trà Trà bị nàng đụng nhẹ một cái.
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất vẫn là Thạch Minh.
Hắn ngã sấp xuống, bên người hắn cũng có những người khác, nhưng cuối cùng người ngã sấp xuống lại là hắn.
Loại cảm giác này quen thuộc cỡ nào.
Thứ hắn nhớ tới đầu tiên chính là Đông Phương Hạo Nguyệt, đại lão khiến cho người khác không thể nào lý giải được kia.
“Đông Phương Hạo Nguyệt? Đông Phương Trà Trà?”
Nghĩ đến điều này, Thạch Minh lập tức giật mình trong lòng.
Sau đó hắn có chút hoảng sợ nhìn về phía Đông Phương Trà Trà.
Không phải là thân thích đấy chứ?
Thấy Thạch Minh nhìn qua, Đông Phương Trà Trà luống cuống:
“Không, không phải ta.”
Nàng có chút lo lắng người này là cố tình giả vờ bị ngã.
Hương Dụ thường xuyên nói ở bên ngoài có rất nhiều người có ý đồ xấu, Hương Dụ nói chẳng sai chút nào.
Hương Dụ cũng rất bất ngờ, đối phương thế mà lại có tu vi tứ giai, cái này nàng có thể nhìn ra.
Thế nhưng một tứ giai làm sao lại tự nhiên ngã sấp xuống như thế?
Vì lý do an toàn, nàng yên lặng đi đến bên người Trà Trà, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Thạch Minh lúc này đứng lên, hắn thử hỏi:
“Tiên tử Đông Phương không biết có biết người nào đặc biệt lợi hại không?”
Nghe được vấn đề này, Đông Phương Trà Trà hơi nghi hoặc, nhưng nàng cảm thấy mình cũng đã đi ra ngoài rồi, hay là cứ trả lời vấn đề của người khác một chút cũng không sao.
Cũng không phải vấn đề gì quan trọng.
Suy nghĩ một chút, Trà Trà rốt cuộc cũng nghĩ đến một người đặc biệt lợi hại.
Chị dâu.
Chị dâu siêu cấp lợi hại.
“Có.” Đông Phương Trà Trà gật đầu.
Bởi vì chị dâu không cho nàng nói cho người khác biết, cho nên nàng không dám nói ra là ai.
Thạch Minh nghe thấy lời xác nhận của Đông Phương Trà Trà, lại hỏi thêm một câu:
“Có phải thân thích của tiên tử không?”
“Đúng đúng, đối với ta khá tốt.” Đông Phương Trà Trà gật đầu.
Chị dâu đối với nàng đặc biệt tốt.
Thạch Minh một bộ quả nhiên là thế dáng vẻ, Đông Phương Hạo Nguyệt chính là người nhà Đông Phương Trà Trà.
Khó trách người xui xẻo lại là hắn.
Nhất là tiên tử Đông Phương còn nói Đông Phương Hạo Nguyệt đối với nàng rất tốt.
“Vậy tiên tử Đông Phương, không biết ngươi có thể cách ta xa hơn một chút được không?” Thạch Minh nói.
Đối với chuyện này, Đông Phương Trà Trà không có bất kỳ ý kiến gì.
Cô bé tóc bảy màu cảm thấy Đông Phương Trà Trà này thật là vô dụng, người khác nói cái gì thì chính là cái đó, thua thiệt nàng đưa cho tên nhân loại này một cuốn con đường thành thần.
Đây chính là một trong bảy vị Chủ Thần tương lai của nàng.
Ừm, chờ trở về, phải để cho nhân loại vô dụng này tận mắt chứng kiến thần uy của mình, sau đó dẫn đạo thật tốt cho nàng.
Nói cho nàng biết, sống dưới sông thật ra cũng rất thú vị, bên trong có rất nhiều đồ chơi.
Còn có rất nhiều cá.
Thần Vực mới không có khó chịu như tên nhân loại này nghĩ.
Mà theo Đông Phương Trà Trà tiếp tục đi lên, cô bé tóc bảy màu lại ngày càng nghi hoặc.
Nàng nhìn chằm chằm xuống dưới thềm đá, luôn có cảm giác bên dưới này có đồ vật gì.
“Giống như có vật gì kỳ quái, đi xuống xem một chút, sẽ không gây chuyện.” Nghĩ như vậy, cô bé tóc bảy màu liền tiến xuống phía thềm đá.
Nàng không dám chọc ra chuyện gì, gây chuyện sẽ lại bị ném trở về.
Hừ!
Bọn hắn đều thích ném ta, không có tư cách trở thành một trong những Chủ Thần của ta.
...
Lúc Lục Thủy tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.
Hắn không có thói quen đợi mặt trời mọc mới dậy.
Trừ khi có Mộ Tuyết ở bên người thì còn có thể tìm chút chuyện làm, nhưng phần lớn vẫn sẽ là dậy luôn.
Ở kiếp trước, sáng sớm hắn sẽ đọc sách, tu luyện.
Sau khi xem hiểu được Thiên Địa Trận Văn xong, hắn không tu luyện nữa.
Chỉ đọc sách.
Bây giờ đương nhiên cũng là đọc sách, không phải Thiên Địa Trận Văn, mà là mấy sách về thể thuật.
Có điều đây chỉ là giả vờ, trên thực tế, hắn đang phác họa Thiên Địa Trận Văn trong đầu.
Bởi vì là nơi ở tạm thời, chỗ hắn không có sân nhỏ, cho nên chỉ có thể ngồi dưới cái cây cách đó không xa.
Nơi này có một cái bàn.
Lúc Lục Thủy ngồi xuống đọc sách, Chân Võ liền bưng một mâm hoa quả tới, để lên bàn.
Lẽ ra đây là việc của thị nữ, nhưng Lục Thủy bây giờ không ở Lục gia, cho nên việc này đành phải để Chân Võ Chân Linh làm.
Cũng không phải là Mộ gia không có thị nữ, mà là Chân Võ Chân Linh cảm thấy mình tự làm sẽ an toàn hơn chút.
Lục Thủy không để ý những thứ này, hắn tiếp tục nhìn quyển sách trên tay.
Hồi lâu sau.
Xoạt.
Quyển sách trên tay được lật đến trang cuối cùng.
Lúc này Lục Thủy mới phát hiện mình đã xem hết sách.
------
Dịch: MB_Boss