Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 358 - Chương 358: Chỉ Cần Ta Không Tỏ Ra Xấu Hổ, Lục Thủy Sẽ Phải Lúng Túng

Chương 358: Chỉ Cần Ta Không Tỏ Ra Xấu Hổ, Lục Thủy Sẽ Phải Lúng Túng Chương 358: Chỉ Cần Ta Không Tỏ Ra Xấu Hổ, Lục Thủy Sẽ Phải Lúng Túng

Trời bây giờ đã sáng rõ, mặt trời đã lên cao.

Thời tiết không tính là quá tốt.

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía hoa quả trên mặt bàn, mới phát hiện là việt quất.

Lục Thủy có chút bất ngờ.

Hắn thuận tay chọn lấy một viên lớn nhất, định thử một chút xem ngọt hay không ngọt.

Chỉ là vừa mới đặt đến bên miệng, hắn liền nghĩ đến Mộ Tuyết.

Sau đó hắn nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, Mộ Tuyết hẳn đã dậy.

Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền đứng dậy đi đến chỗ Mộ Tuyết.

Trong tay hắn còn cầm quả việt quất lớn nhất kia.

...

Mộ Tuyết cũng đã dậy.

Bởi vì trên người Lục Thủy có thương thế, hai ngày này nàng không có khả năng đánh Lục Thủy.

Có điều hôm qua nàng đặc biệt không vui, được rồi, không nghiêm trọng.

Chờ tốt lên lại đánh.

Mộ Tuyết nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Đinh Lương không có ở đây.

Không ai ở đây, vậy Mộ Tuyết liền háo hức muốn thử một chút.

Hôm nay nàng mặc quần áo, dưới chân có đi tất và ủng.

Mặc dù hai ngày này không có khả năng đi đánh Lục Thủy, nhưng đây dù sao cũng là chuyện sớm muộn, giờ có thể thử luyện tập trước một chút.

Mộ Tuyết nhẹ nhàng nhảy một cái, sau đó tay trái vung một quyền, tiếng gió theo tay nàng rít gào.

“Trái một quyền.”

Tiếp đó nàng thu tay trái lại, tay phải tiếp tục vung ra một quyền, tiếng xé gió theo đó mà vang lên.

“Phải một quyền.”

...

Lúc này, Lục Thủy đã đi tới nơi ở của Mộ Tuyết, hắn nhìn xung quanh, phát hiện Mộ Tuyết không có ở bên ngoài, cũng không nhìn thấy thị nữ của Mộ Tuyết đâu.

Nhưng cửa lại mở, hắn định đi qua nhìn thử xem Mộ Tuyết có ở bên trong hay không.

Chỉ là vừa mới đi tới cửa, hắn liền nhìn thấy Mộ Tuyết ở bên trong đang vung quyền.

Đây là nắm đấm của người bình thường sao?

“Trái một quyền, phải một quyền.”

“Sau đó quay đầu lại đấm móc.”

Nói xong, Mộ Tuyết quay người lại định đấm móc.

Chỉ là vừa mới xoay người, nàng liền nhìn thấy Lục Thủy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Mộ Tuyết từ từ buông nắm tay xuống, mặt của nàng thoáng đỏ lên.

Càng lúc càng đỏ.

Nàng cứng ngắc nhấc chân đi tới cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, hoàn toàn không để ý Lục Thủy.

Đúng, Lục Thủy không ở đây.

Đóng cửa lại xong, nàng mới vèo một cái chui vào trong chăn.

“Xong, xong, mất hết mặt mũi rồi.”

“Nằm mơ, vừa rồi chắc chắn là đang nằm mơ, ta vẫn còn đang ngủ, còn chưa có dậy.”

“Dù có dậy rồi thì cũng khẳng định là mộng du, đúng, trúng ác mộng ma tu, vừa rồi đều là giả.”

“Lục Thủy chắc chắn sẽ hiểu, tất cả những gì vừa xảy ra đều không liên quan đến ta.”

Sau đó Mộ Tuyết trốn ở bên trong, không chịu đi ra.

Về chuyện Lục Thủy tự tiện đi vào, thậm chí không gõ cửa, Mộ Tuyết không để ý.

Dù có đóng kín cửa, Lục Thủy cũng có thể mở ra.

Nàng đã quen rồi.

Lúc này, Lục Thủy vẫn đứng ở trước cửa, thật ra lưng áo hắn đã sớm ướt nhẹp mồ hôi.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn còn nghĩ là Mộ Tuyết sẽ xông tới giết người diệt khẩu.

Nếu như đánh nhau cùng Mộ Tuyết lúc này, hắn thắng kiểu gì?

Còn tốt, còn tốt.

‘Nhưng dáng vẻ của Mộ Tuyết vừa rồi thật sự là đáng yêu, không dùng pháp thuật lưu lại đoạn này, thật sự là đáng tiếc.’

Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, dù sao dáng vẻ của Mộ Tuyết trong mắt hắn, dù thế nào cũng đẹp mắt.

Đáng yêu, gợi cảm, kinh diễm.

Ngay cả khi là thùng thuốc nổ cũng rất thú vị.

“Cộc cộc.”

Lục Thủy gõ cửa.

Không bao lâu sau, cửa mở ra.

Người mở cửa đương nhiên là Mộ Tuyết, nhưng lúc này Mộ Tuyết đã thay đổi quần áo, trước đó mặc quần với áo, bây giờ đổi thành váy tiên.

Nếu có váy đến gối, có lẽ nàng sẽ dùng chân của mình để thu hút lực chú ý của Lục Thủy.

Kể cả có váy trễ ngực cũng được, nàng đại khái cũng sẽ dùng.

Đáng tiếc nàng lại không có cái gì.

Nhưng chỉ cần nàng không tỏ ra xấu hổ, như vậy người phải lúng túng đổi lại sẽ là Lục Thủy.

Lúc này Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, không nói gì.

Lục Thủy nhìn lại Mộ Tuyết, hắn có cảm giác Mộ Tuyết đang nói: Ngươi xem đi, người ngươi vừa mới thấy không phải ta, quần áo rõ ràng không giống nhau, mà ta còn bình tĩnh như thế, ngươi có phải nên lúng túng một chút hay không?

Lục Thủy cứ như vậy nhìn chằm chằm Mộ Tuyết, lại khiến nàng cảm thấy có chút bồn chồn.

‘Lục Thủy thối, tại sao còn chưa xấu hổ đi?’

Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết như vậy, bỗng có chút muốn cười.

Có điều hắn không tiếp tục trầm mặc nữa, mà đưa quả việt quất trong tay ra, nói:

“Mộ Tiểu thư có muốn nếm thử hay không?”

Vốn đang không biết lấy cớ gì, không nghĩ tới Mộ Tuyết lại tự tạo ra cho hắn một cái như vậy.

Trong hoàn cảnh này sẽ chỉ giống như là hắn đang cố tránh đi chuyện kia mà thôi.

Sẽ không phải là vì mình thích Mộ Tuyết, cho nên mới tự mình đưa việt quất tới đây cho nàng nếm thử.

Càng không phải là vì lúc ăn việt quất đột nhiên nhớ tới Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết nhìn việt quất trong tay Lục Thủy, nàng đưa tay nhận lấy việt quất, quả việt quất này so với bình thường mà nói thì tương đối lớn.

Không suy nghĩ nhiều, Mộ Tuyết lập tức bỏ quả việt quất vào trong miệng.

Sau đó nhẹ nhàng cắn.

“Ngọt không?” Lục Thủy hỏi.

“Ừm.” Mộ Tuyết giống như đang suy nghĩ.

Một lát sau, nàng mới mở miệng nói:

“Ngọt.”

Không phải là vị ngọt trong miệng, mà là trong lòng nàng ngọt.

Lục Thủy chắc chắn là lúc ăn việt quất nghĩ tới nàng.

Tuy quả việt quất này không thực sự ngọt, nhưng đối với nàng mà nói, nó rất ngọt.

Đây chính là do Lục Thủy tự mình đưa tới cho nàng ăn.

Loại chuyện lúng túng vừa rồi, nàng cũng quên đi.

Dù sao cũng chỉ là mơ, mơ thì ai mà nhớ rõ được.

Lục Thủy không để ý, mà là tránh ra một chút để Mộ Tuyết đi ra.

Bọn hắn dù sao cũng chưa thành hôn, cứ như vậy mà đi vào trong phòng Mộ Tuyết thì có vẻ không tốt lắm.

Cô nam quả nữ.

Người tu chân, phần lớn đều thích giữ cái cũ không chịu thay đổi.

Nói trắng ra chính là có một vài tư tưởng tương đối bảo thủ.

Nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ, chuyện tự do yêu đương gì đó thì hoàn toàn không có vấn đề.

Thấy Lục Thủy tránh ra một khoảng, Mộ Tuyết liền thuận theo đó bước ra khỏi phòng.

“Lục Thiếu gia định khi nào thì đi cung Thu Cảnh?” Mộ Tuyết hỏi.

Lục Thủy suy nghĩ một chút, nói:

“Xế chiều hôm nay đi, ngày mai hẳn là có thể đến nơi.

Mộ Tiểu thư thấy có được không?”

“Được, nhưng ta cần nói với cha và dì Đường trước.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng đáp.

Nàng bây giờ đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, đôi mắt không có chút rung động nào, ngữ khí nhẹ nhàng bình tĩnh.

“Ta đi cùng Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy rời khỏi Mộ gia tự nhiên cũng cần đi nói một tiếng.

Đây là lễ phép căn bản.

Dù quan hệ của hắn với Mộ gia không tốt, cũng nên đi nói một tiếng.

Không nói thì người mất mặt sẽ là hắn.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment