Thân là Thiếu gia Lục gia, không nên ném mặt mũi đi như vậy.
Sau đó hắn và Mộ Tuyết liền đi tới nơi ở của Mộ Trạch và dì Đường.
Nơi ở của tất cả mọi người bây giờ đều chỉ là tạm thời, cho nên phòng ốc đều như nhau, đều không có sân nhỏ.
Cũng may không ai cảm thấy không quá không quen, dù sao tất cả mọi người đều là người tu luyện, chỉ cần thiết lập trận pháp đầy đủ là ổn.
Về phần phải ở bao lâu, hẳn là cũng phải khá lâu.
Mộ gia muốn xây lại xong ít nhất cũng phải hai ba tháng.
Muốn khôi phục hoàn toàn, có lẽ cần tới bốn năm tháng.
Lâu hơn nữa thì không thể, bởi vì sau sáu tháng, Mộ Tuyết sẽ phải xuất giá.
Lục gia không cho phép Mộ gia bởi vì chuyện xây nhà cửa này mà để việc xuất giá của Mộ Tuyết xảy ra vấn đề gì.
“Các con muốn xuất phát vào chiều nay sao?” Dì Đường nhìn hai người Lục Thủy và Mộ Tuyết hỏi.
Nhã Lâm lúc này vẫn còn đang dụi mắt, vì tối hôm qua nàng không ngủ được cho nên giờ rất buồn ngủ.
Nhưng mẹ nàng không cho nàng ngủ nướng.
Chỉ có thể dậy.
Về phần Mộ Trạch, hắn đã sớm đi làm việc, Mộ gia bị hủy, thân là một trong ba người chủ sự của Mộ gia, hắn căn bản không có thời gian nhàn rỗi.
“Vâng, dì Đường nếu cảm thấy bây giờ bọn con rời đi không được tiện lắm, vậy thì lùi lại thời gian một chút cũng không có vấn đề gì.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Mộ Tuyết rời đi như vậy, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy con gái đã gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi vậy.
Nhất là lúc này còn chưa xuất giá, thật chẳng khác nào là hất nước ra ngoài.
Mộ Tuyết không thèm để ý những thứ này, nhưng nếu như dì Đường để ý, nàng tự nhiên sẽ ở lại.
Một kiếp này, dì Đường đối với nàng đã tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, kể cả đối với nàng không tốt, nếu dì Đường nói bây giờ nàng rời đi sẽ không tốt, thì nàng cũng sẽ ở lại thêm một thời gian.
Lục Thủy có thể hiểu cho nàng.
Lục Thủy đương nhiên hiểu, bây giờ Mộ Tuyết còn chưa gả cho hắn, Mộ gia này là nhà Mộ Tuyết, chuyện không nghe lời trưởng bối, thật sự là không được.
Trừ khi những người này cố ý ức hiếp Mộ Tuyết, nếu không thì Lục Thủy cũng không thể tùy ý làm loạn.
Ví dụ như lần từ hôn trước, hắn có đầy đủ lí do chất vấn, cũng có đầy đủ thực lực để uốn nắn sai lầm của Mộ gia.
Dám ức hiếp Mộ Tuyết, chẳng khác nào ức hiếp Lục gia.
Đây là đặc quyền Lục gia cho Mộ Tuyết.
Sắp là con dâu, cũng là con dâu.
Là vị hôn thê của hắn, cũng là vợ của hắn.
Nếu như Lục gia ngay cả cái này cũng không bảo toàn được, vậy sau này còn tung hoành ngang dọc kiểu gì?
“Không cần, bây giờ hoàn cảnh của Mộ gia cũng không tốt, ta còn đang định đưa Nhã Lâm và Nhã Nguyệt đến nhà ông ngoại các nàng đây.
Chỉ là Nhã Nguyệt đột nhiên ở lại tổ địa, kế hoạch chỉ có thể trì hoãn.” Dì Đường nói.
Đường Y là người của Đường gia, nhưng chỉ là chi thứ chứ không phải dòng chính.
Có thể gả cho Mộ Trạch đối với nhà nàng mà nói, chính là chuyện tốt.
Dù sao Mộ Trạch ở Mộ gia cũng có thực quyền.
Hơn nữa tu vi còn cao.
Khuyết điểm duy nhất chính là, Mộ Trạch có con gái riêng.
Nhưng chuyện này đối với nàng mà nói cũng không phải vấn đề lớn gì.
Cho nên Đường Y gả tới.
Những năm này đối với nàng mà nói, thật ra rất ổn, chính nàng cũng thấy thỏa mãn.
Vì hai đứa con gái của mình nàng cũng có chút mưu kế, điều này nàng không phủ nhận.
Nàng tỉnh ngộ, hoàn toàn là bởi vì Mộ Tuyết, ở nơi này của Mộ Tuyết, nàng luôn cảm thấy chút mưu kế của mình thật buồn cười, thật ngu xuẩn.
Sau đó nàng đốt rụi chút mưu kế bẩn thỉu ấy của mình đi.
“Là đi thẳng tới Lục gia à?” Dì Đường hỏi.
“Dự định trước đó đi một chuyến đến Thu Cảnh Cung.” Mộ Tuyết đáp.
“Thu Cảnh Cung? Lục Thiếu gia cũng đi sao?” Dì Đường quay đầu hỏi Lục Thủy.
Lục Thủy gật đầu:
“Đúng vậy, dì Đường yên tâm, không có vấn đề gì.
Mộ Tuyết sẽ được bảo vệ thật tốt.”
Chuyện này dì Đường dĩ nhiên tin tưởng.
Tùy tùng Lục Thủy hoàn toàn không yếu chút nào, nàng luôn có cảm giác hai người kia rất mạnh, có lẽ thậm chí có thể đánh một chút với ngũ giai.
Người như vậy ở tu chân giới đã rất ít gặp.
Cường giả ngũ giai Pháp Thân, ở đâu cũng sẽ được coi trọng.
Mộ gia thế nhưng không có bao nhiêu ngũ giai, chính nàng cũng chưa lên đến ngũ giai.
“Tỷ tỷ phải đi rồi à?” Lúc này Nhã Lâm đã nghe rõ, vẻ mặt buồn thiu.
Tỷ tỷ rõ ràng vừa mới trở về.
Mộ Tuyết sờ lên đầu Nhã Lâm, mặt mang theo ý cười nhàn nhạt nói:
“Hay là tỷ tỷ ở lại dạy Nhã Lâm viết chữ?”
“Ta ở nhà chờ tỷ tỷ trở về.” Nhã Lâm lập tức tỉnh táo lên rất nhiều.
“Ha ha.”
Nhìn thấy bộ dạng này của Nhã Lâm, Mộ Tuyết không khỏi cười ra tiếng.
Dì Đường cũng có chút bất đắc dĩ, đứa con gái nhỏ này của mình chỗ nào cũng tốt, chỉ có chỗ không yêu đọc sách.
Sau đó Mộ Tuyết nói với dì Đường:
“Cha ở đâu? Con đi nói với cha một chút.”
Dì Đường lắc đầu:
“Trước khi ra khỏi cửa cha con nói không cần nói với ông ấy, nhưng cũng không có việc gì, ông ấy chính là như vậy.
Không có gì phải lo.”
Mộ Tuyết gật gật đầu, không nói gì thêm.
Lục Thủy tự nhiên cũng không thèm để ý.
--- ---
Mộ Trạch lúc này đang đi lại trong tổ địa, mặc dù thời gian tế bái đã qua, nhưng hiện tại mặt trên còn có sáu người, sau người này chắc chắn sẽ thu được cảm ngộ từ Khởi Nguyên Thạch phía trên, loại cảm ngộ này có thể là các loại công pháp, cũng có thể là các loại thuật pháp.
Trước kia Mộ Trạch không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe Lục Thủy nói, hắn đã có một vài suy đoán.
Mỗi năm tế tổ một lần, việc kia cũng có thể là bởi vì mỗi năm năm Khởi Nguyên Thạch mới có thể câu thông một lần với bên ngoài.
Mà người có xuất hiện ánh sáng, chính là người có điều kiện và tư cách câu thông nhất định.
Mà điều kiện chân chính có lẽ là quá khó, cho nên vẫn chưa từng có người nghe được nội dung câu nói của Khởi Nguyên Thạch.
Cuối cùng, bọn hắn chỉ là đạt được vài công pháp hoặc thuật pháp không quá đặc biệt ở trong biển rộng vô tận.
“Mục đích Khởi Nguyên Thạch thành lập giao lưu là gì?”
“Là bởi vì tổ tiên bị nhốt, hay là vì có điều gì đó muốn nói với hậu nhân?”
Mộ Trạch không thể nào biết được.
Đương nhiên, hắn sẽ không loại trừ khả năng giọng nói này có mang theo ác ý.
Hắn cần đề phòng một chút.
“Chờ ngày Lục Thủy bại lộ, ta mới có thể nói ra tình hình thực tế được.”
“Theo cách nói của Lục Thủy, giống như là sau khi cưới là có thể, đây là ý gì?”
Mộ Trạch đối với cách làm của Lục Thủy cũng là xem không hiểu.
Lúc này, trong số sáu người kia, có người trên thân xuất hiện văn tự.
Là một thanh niên.
Xem ra là có chỗ lĩnh ngộ.
Rất nhanh sau đó, cả trên người người bên cạnh thanh niên này cũng xuất hiện văn tự, nhưng không giống với người đầu, văn tự trên người này giống như là đang khắc ấn lên trên cánh tay.
-----
Dịch: MB_Bos