Chiều đến, một đoàn người Lục Thủy cáo biệt nhóm người dì Đường.
Trước khi đi, Nhã Lâm đưa Mộ Tuyết một nắm đồ ăn vặt lớn, nói rằng để tỷ tỷ ăn trên đường.
Đây đều là do nàng không nỡ ăn vụng trộm giấu đi,
Mộ Tuyết tự nhiên là nhận lấy, lễ vật Nhã Lâm cho, nàng không có chuyện không nhận.
Nhưng Nhã Lâm cũng không lỗ, Điều Hòa Huyết Đề của Mộ Tuyết phần lớn đều giao cho Nhã Lâm, chỗ của dì Đường cũng có rất nhiều.
Cái này đối với nhiều người mà nói đều có tác dụng lớn.
Đối với Mộ Tuyết, nàng có thể dùng nó để làm đồ ăn vặt cho Nhã Lâm ăn.
Còn những người khác, thực sự là không nỡ xa xỉ như vậy.
“Đi đường cẩn thận.” Dì Đường vẫy tay với Mộ Tuyết.
So với thời điểm tới đón Mộ Tuyết trước đó thì tự nhiên hơn rất nhiều.
“Tỷ tỷ, hẹn gặp lại.” Nhã Lâm cũng vẫy tay.
Mộ Tuyết ngồi trên xe lửa cũng nhẹ nhàng vẫy tay.
Cảnh tượng như thế này, cả một đời trước nàng chưa từng trải nghiệm qua.
Nguyên một đời người, là thời gian không biết bao nhiêu năm.
Vậy mà chưa một lần được trải nghiệm qua.
Trước khi nàng xuất giá thì rất ít khi gặp mấy người dì Đường, Nhã Lâm lại càng hiếm khi thấy hơn.
Thời điểm đó nàng cũng quá ngu, không biết yêu thương mấy đứa trẻ nhỏ.
Một kiếp này, nàng vốn cho rằng cũng sẽ giống như kiếp trước, nhưng nàng lại may mắn.
Bây giờ, cuộc sống nàng đã đi theo một hướng hoàn toàn khác.
“Mộ Tiểu thư, đã khuất khỏi trạm xe rồi.” Lục Thủy ngồi đối diện Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Lục Thủy vốn không định quấy rầy Mộ Tuyết, nhưng nhìn nàng vẫn đứng đến thất thần ở đó, hắn cảm thấy Mộ Tuyết chắc chắn đang nhớ tới kiếp trước.
Đối với Mộ Tuyết mà nói, ở kiếp trước, Mộ gia chính là một phiền muộn không thể bỏ cũng không thể giải quyết.
Đó là nhà mẹ nàng, đây là sự thật không thể nào thay đổi.
Nhưng nhà mẹ đẻ này đối với nàng không có yêu thương, hoặc là nói nàng không cảm giác được yêu thương.
Như vậy còn lại cũng chỉ là khổ sở.
Nhất là sau khi Mộ gia bị san bằng.
Mộ Tuyết lấy lại tinh thần, sau đó ngồi xuống chỗ ở phía đối diện Lục Thủy.
Lúc này, quần áo nàng đã đổi về thành quần áo bình thường, dưới chân đi ủng.
Nàng lo lắng rằng đường cung Thu Cảnh không dễ đi, váy tiên sẽ dễ bị bẩn, đến lúc đó lại phải thay quần áo sẽ rất phiền phức.
Mặc như bây giờ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhỡ đâu trên đường đi mệt, Lục Thủy cũng dễ cõng nàng hơn.
Nhưng có Đinh Lương ở đây, hẳn là sẽ không tới phiên Lục Thủy cõng nàng.
Ừm, nếu thực sự không được có thể đánh gãy chân Đinh Lương và Chân Linh, như thế Lục Thủy sẽ buộc phải cõng nàng.
“Lục Thiếu gia biết Thu Cảnh Cung sao?” Mộ Tuyết không nghĩ nhiều nữa mà hỏi một câu.
Lục Thủy lắc đầu đáp:
“Hình như từng nghe nói qua, cụ thể thì không rõ.”
Hắn hẳn là từng nghe qua ở đâu, nhưng chắc chắn là không quan trọng, ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, trừ khi Mộ Tuyết muốn hắn trả lời.
Vậy hắn sẽ cố gắng nhớ lại tất cả ký ức có liên quan đến cung Thu Cảnh.
Ngừng một chút, Lục Thủy mở miệng hỏi:
“Mộ Tiểu thư biết sao?”
Mộ Tuyết lắc đầu, nàng tự nhiên cũng không có khả năng biết:
“Không biết rõ, nhưng lần trước ở đảo Mê Vụ có quen biết một đệ tử cung Thu Cảnh, Trà Trà hiện tại hẳn là đã tìm tới nàng.
Chuyện xưa của người này rất thú vị, Lục Thiếu gia có muốn nghe một chút không?”
Lục Thủy gật đầu.
Không có chuyện từ chối được.
Rời nhà đi ra ngoài mà chọc giận Mộ Tuyết không phải là một chuyện sáng suốt gì.
Ai mà biết sẽ phát sinh chuyện gì.
“Là như vầy, vị tiên tử kia có một sư đệ, là truyền kỳ trong tông môn.
Căn nguyên truyền kỳ là, hắn có một loại thể chất kỳ lạ, vận rủi.” Mộ Tuyết bắt đầu giảng giải về kinh lịch Thiên Ngâm.
Nghe được quá nửa, Lục Thủy càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Quen thuộc, quá quen thuộc.
Có điều góc độ hình như không giống, dường như cái hắn biết được nhìn từ góc độ khác.
Là góc độ nhà trai.
Nghĩ tới đây, Lục Thủy rốt cuộc cũng nhớ ra.
Thạch Minh.
Chuyện xưa này hắn từng nghe qua, là câu chuyện máu chó giữa Thạch Minh và sư muội, sư tỷ hắn.
Nhưng được nghe lại một lần từ góc nhìn của sư tỷ hắn, có cảm giác rất thú vị.
Không biết liệu sau này hắn có thể nghe lại cố sự này từ góc nhìn của vị sư muội kia được không?
Đương nhiên, đây đều là vấn đề nhỏ, còn có một vấn đề lớn.
Mộ Tuyết biết sư tỷ Thạch Minh, mà hắn lại biết Thạch Minh, Thạch Minh lại từng nhìn thấy hắn xuất thủ.
Như vậy bốn người đụng vào nhau thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Lục Thủy mới không tin Mộ Tuyết không có nhúng tay vào chuyện giữa hai người bọn họ.
Đông Phương Trà Trà đã đi tìm Thiên Ngâm kia, cũng tức là đối phương có thể lọt vào mắt Mộ Tuyết, như vậy nàng tất nhiên sẽ xuất phát từ một loại hảo tâm nào đó mà giúp đối phương một tay.
Về phần là giúp cái gì thì khó nói.
Có điều khả năng nàng cho đối phương lựa chọn sẽ cao hơn.
Tóm lại, bây giờ hắn đang ở trong tình huống rất nguy hiểm.
‘Giết người diệt khẩu đi, giết chết tên Thạch Minh kia.’
‘Ngay trước khi hắn mở miệng, dùng Kinh Hồng Nhất Chỉ một phát diệt.’
‘Người chết sẽ không thể mở miệng.’
‘Hoàn mỹ.’
--- ---
Thạch Minh đi tới chỗ linh dược, hắn đến đổi linh dược.
Không phải là linh dược quý giá gì, chỉ là chút linh dược phụ trợ bình thường.
Dùng để giúp sư tỷ hắn khôi phục thương thế.
Bởi vì mỗi lần lĩnh, số lượng không nhiều, cho nên sư tỷ hắn thường xuyên phát tin tức tới, nói là không có.
Thạch Minh tự nhiên sẽ thuận thế hỏi tình huống thương thế của nàng, sư tỷ hắn mỗi lần như vậy đều sẽ chăm chú trả lời hắn.
Tóm lại đã có một chút chuyển biến tốt.
Đều nhờ vào đại ân của Đông Phương đại lão.
Nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, thân thích của Đông Phương đại lão là Đông Phương Trà Trà thế mà lại tới đây.
Hơn nữa còn quen biết sư tỷ Thiên Ngâm.
Thật sự là hiếm lạ.
Đương nhiên, loại chuyện này hắn đã xác nhận lại, sau khi biết không có vấn đề gì xong, hắn mới đi lấy thuốc.
Về phần trước đó, hắn muốn đi tìm người khiêu chiến bọn hắn.
Đáng tiếc những người kia đã trốn đi, làm cho hắn không có cách nào theo đuôi được.
Cũng không thể đợi trước cửa chặn đường đối phương được mà?
Hắn còn phải trông coi sư tỷ Thiên Ngâm để nàng không bị quấy rầy, không có thời gian ngồi xổm trước cửa nhà người khác.
“Trước tiên lấy thuốc về đã, nếu thực sự không được thì chỉ có thể đối kháng chính diện.” Thạch Minh cầm lấy thuốc, định trở về.
Gần đây tông môn thi đấu, đối với hắn mà nói rất là phiền phức.
Nếu có thể đợi thêm mấy năm, vậy thì vấn đề liền không lớn.
Hắn sẽ không cần trông coi sư tỷ Thiên Ngâm nữa.
Dù sao mấy năm sau, thương thế của sư tỷ Thiên ngâm sẽ khôi phục, thuận lợi bước vào ngũ giai.
Đệ tử trẻ tuổi tu vi ngũ giai, khi đó có thể cùng mấy đại sư huynh bây giờ tranh phong tồn tại.
Đáng tiếc, thời gian không đợi người.
-----
Dịch: MB_Boss