Thạch Minh liền nghĩ đến một chuyện.
Bối cảnh đối phương không đơn giản, không nhất định phải lấy ở chỗ của sư tỷ Thiên Ngâm, đối phương hoàn toàn có thể ở bên ngoài tông môn như hiện nay.
Như này rất khó giải quyết.
Thấy dáng vẻ Thạch Minh đã có chỗ hiểu ra, Hải Yến liền lấy ra một tờ giấy, nàng trực tiếp ném tờ giấy về phía Thạch Minh.
Sau khi Thạch Minh bắt được tờ giấy, Hải Yến mới tiếp tục nói:
“Nhỡ rõ, lai lịch vị sư muội kia không đơn giản, đối chiến mà là tam giai thì cơ bản không có phần thắng, nhưng chỉ cần tạo được thế hòa không phân thắng bại là đủ rồi.
Người được chọn kia chắc chắn có thể làm được điều này.
Lực phòng thủ của hắn thật sự rất kinh người.
Mà tứ giai, bản thân sư huynh Thạch Minh rất quan trọng, đối phương có khả năng không muốn sống, nhưng chỉ cần sư huynh Thạch Minh chịu đựng, liền có thể ở trong trạng thái tất thắng.
Ván cuối cùng cũng quan trọng không kém, ván này thắng, sư huynh Thạch Minh cơ bản là thắng.
Về phần nơi ở của sư tỷ Thiên Ngâm, bây giờ là do chính sư huynh Thạch Minh gánh chịu.
Đã nhiều năm như vậy, ai cũng biết cái chỗ kia đã sớm trở thành ấn ký của sư huynh.
Đối phương cũng cần mặt mũi, sẽ không chơi xấu.
Thế thôi.”
Nói xong, Hải Yến liền che dù rời đi, nàng chỉ có thể nói đến thế.
Sự kiện cụ thể sẽ phát triển thành như thế nào thì còn phải xem kết quả.
Nàng phải căn cứ vào kết quả mới có thể lập nên phương án ứng phó.
Nàng rất hy vọng bọn Thạch Minh có thể thắng.
Những người này không có lòng trả thù mãnh liệt gì, sư tỷ Thiên Ngâm thiện tâm, chỉ cần mình còn ngồi tại vị trí thủ tịch đại sư tỷ, không gây khó dễ với những người này, cơ bản sẽ không bị trả thù gì.
Nàng rất kiêng kị Thạch Minh, cũng rất kiêng kị Thiên Ngâm.
Không còn dám làm loạn nữa.
...
Thạch Minh nhìn đối phương rời đi.
Hắn nhìn tờ giấy trầm mặc hồi lâu.
Cứ để sư tỷ Thiên Ngâm dọn đi nơi khác như vậy, hắn đương nhiên không nguyện ý.
Đáng tiếc không tìm thấy chính chủ, như vậy chắc chắn không thể theo đuôi mấy tháng được.
Cho nên hắn vẫn phải nhận trợ giúp của sư muội Hải Yến à?
Như vậy quan hệ mối thù truyền kiếp giữa mọi người không phải sẽ bị biến chất sao?
Đương nhiên, nếu như thật sự có thể giúp sư tỷ Thiên Ngâm ở lại nơi này, hắn cũng không để ý việc từ bỏ mối thù truyền kiếp này.
Dù sao cũng không đánh lại đối phương, cũng không muốn lãng phí thời gian trên người đối phương.
Đi theo đuôi sư muội Hải Yến còn không bằng ở lại trông coi sư tỷ Thiên Ngâm.
Do dự một lát, Thạch Minh mở tờ giấy ra, bên trong có ghi hai cái tên và chỗ ở đại khái của hai người.
Hải Yến còn ghi chú phải nói thế nào cho tốt.
Cũng giống như trước kia giúp hắn theo đuổi sư tỷ Thiên Ngâm vậy.
Thạch Minh cũng không biết hai người kia, nhưng hắn dự định ngày mai tới xem thử.
Trước khi đi hắn muốn hỏi sư tỷ Thiên Ngâm một chút, loại chuyện này nhận được sự đồng ý của đối phương thì sẽ tốt hơn.
Nếu không đến lúc đó sư tỷ Thiên Ngâm lại cảm thấy chỗ ở này giống như là của hắn thì sẽ không tốt.
‘Ba ván hai thắng, nếu như ván đầu tiên ở thế hòa không phân thắng bại, thì muốn thắng hai ván sau có chút khó.’
‘Không đúng, chỉ cần thắng một ván là đủ rồi, một hòa một thắng một thua, như vậy đối phương cũng không thắng, không thắng thì sẽ không có khả năng cướp đi nơi ở của sư tỷ Thiên Ngâm.’
‘Cho nên ván đầu tiên hòa, ván thứ hai ta chí ít có thể đưa vào thế hòa không phân thắng bại, vậy chỉ cần ván thứ ba thắng là được.’
Thạch Minh cẩn thận nghĩ nghĩ, phần thắng của bọn hắn cũng khá lớn.
Nhưng đây là nghĩ theo hướng tốt, nếu như ván đầu tiên thua, vậy thì phía sau sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Mà bối cảnh đối phương lại không kém, nhỡ đâu đối phương lại dựa vào bối cảnh, thì có lẽ hắn ngay cả cơ hội tìm người cũng không có.
‘Hy vọng có thể thuận lợi qua đi.’
Nếu như không thuận lợi thì hắn phải đi tìm một chỗ thích hợp khác.
Sau đó tiếp tục trông coi sư tỷ Thiên Ngâm.
Chờ đến khi sư tỷ Thiên Ngâm tốt lên rồi, nàng liền đi theo vị tân tú kia.
Lại đoạt lại chỗ ở.
“Ngươi có nghe nói chưa? Nghe nói sư huynh Lạc Kỳ được Trưởng lão đề cử đi vào Nhược Thủy Trì, thật sự may mắn mà.”
“Cái gì mà may mắn, đó là dựa vào thực lực.
Nghe nói sư huynh Lạc Kỳ là vô địch trong số tam giai.
Thiên phú dị bẩm, được đề cử cũng là bình thường, nhưng có điều phải từ bỏ thi đấu, có chút đáng tiếc.”
“Thi đấu làm sao hấp dẫn bằng Nhược Thủy Trì được, đây quả thật là cơ hội tốt ngàn năm có một với sư huynh Lạc Kỳ.
Công pháp của hắn cần có Nhược Thủy Trì kích thích.”
Trên đường trở về, Thạch Minh đột nhiên nghe được mấy lời bàn tán này.
Thạch Minh đi ngang qua bọn họ, tự nhiên nghe thấy rõ ràng.
‘Lạc Kỳ?’ Thạch Minh có hơi ngạc nhiên, sau đó hắn mở tờ giấy ra, một trong hai cái tên trên đó cũng là Lạc Kỳ.
‘Quả nhiên không có đơn giản như vậy. Xem ra vị sư muội kia không thay đổi chút nào.’ Thạch Minh thở dài một tiếng.
Hắn cần tìm phương pháp khác.
Thế nhưng sư muội Hải Yến không đề cử người nào khác, chứng tỏ trong số tam giai ở đây không có lựa chọn tốt hơn.
Trừ Lạc Kỳ, trong số tam giai tuyển ai cũng cùng một kết quả.
Ầm!
“Á!”
“Đau quá.”
Hai người ở phía sau vốn đang nói chuyện, đột nhiên hụt chân ngã sấp xuống.
Đến lúc hai người đứng dậy mới nhìn thấy Thạch Minh vừa đi qua, hai người bị hù lập tức chạy đi.
Đáng chết, quên để ý xung quanh.
Bọn hắn không sợ những sư huynh sư đệ khác, nhưng đối với Thạch Minh, đó là sự e ngại xuất phát từ nội tâm.
Cái này nếu như bắt đầu tấn thăng, có thể dọa cho người ta hồn bay phách lạc.
Không chừng còn muốn đưa một cái lễ đến cho sư huynh Thạch Minh.
Thạch Minh không để ý đến hai người kia.
Hắn có chút bất đắc dĩ, không có cách gì, hắn cần giúp sư tỷ Thiên Ngâm chuẩn bị việc chuyển nhà thật tốt.
Nhưng như thế thì có chút không cam lòng.
...
Thiên Ngâm nhìn điện thoại, chân mày cau lại.
Nàng đang xem tin nhắn Thạch Minh gửi tới, là liên quan tới người khiêu chiến bọn hắn.
Loại chuyện này nàng vốn đã chuẩn bị kỹ càng, bây giờ chỉ chờ dọn đi mà thôi.
Bởi vì nàng không thể thắng, nàng vẫn phải ở trong trạng thái trọng thương.
“Sao thế?” Vừa ăn điểm tâm, Đông Phương Trà Trà vừa tò mò hỏi.
“Là chuyện khiêu chiến, bởi vì là thi đấu, cho nên dùng phương thức đấu ba thắng hai, mà còn có tiền bối trong tông môn giám sát, không muốn tham gia cũng không được.” Thiên Ngâm nhẹ nhàng nói.
“Các ngươi không đánh lại sao?” Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ hỏi.
“Ừm, đánh không lại là một chuyện, chủ yếu là vấn đến ba ván thắng hai, chúng ta thật ra chỉ có hai người.” Trừ khi toàn thắng, nếu không thì kiểu gì cũng sẽ thua.
-----
Dịch: MB_Boss