Như thế không phải quá tùy hứng sao?
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, nhưng có một số tông môn luôn gấp gáp như vậy đấy.
Mà tạm thời khai mạc cũng có chỗ tốt, đó chính là nếu như có người nhằm vào thì có thể trực tiếp làm rối kế hoạch của đối phương.
Sau đó Chân Võ liền lui về vị trí cũ, không tiếp tục quấy rầy Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã đi tới cổng núi.
“Nam Bắc Trưởng lão của Thiên Nữ tông? Ngưỡng mộ đã lâu, tiên tử Tố Nhiễm ngày càng tài hoa rồi.” Một nam nhân trung niên cười nói với Nam Bắc Trưởng lão và Tố Nhiễm.
Nam Bắc Trưởng lão cũng cười chào hỏi, các nàng đại diện Thiên Nữ tông tới đây.
Đi theo phía sau là đệ tử Thiên Nữ tông.
Một đoàn người, Tố Nhiễm là tu vi cao nhất, ngũ giai.
Nhưng Nam Bắc Trưởng lão lại có thân phận cao.
Đây chính là thân tín của Chưởng môn Thiên Nữ, ai dám vô lễ?
Nam Bắc Trưởng lão thật ra không muốn tới, dù sao các nàng cũng yếu, nhỡ đâu để mất thể diện thì xong.
Nhưng Thiên Nữ tông hoặc là nói Thiên Linh phong lại có giao tình với Thu Cảnh Cung.
Không để nhân vật có trọng lượng tới thì sẽ không được tốt lắm.
Lần này thì tốt rồi, kéo đến tận hai vị, cộng thêm Tố Nhiễm nữa là ba vị.
Rất cho Thu Cảnh Cung mặt mũi.
Đương nhiên, trước kia Thiên Linh phong cũng không đủ để khiến Thu Cảnh Cung nhiệt tình như vậy.
Đối với Thu Cảnh Cung mà nói, Thiên Linh phong không đáng để chú ý.
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, nếu như lúc trước Thiên Linh phong chỉ có thể coi là thế lực trung đẳng mạt lưu, thì bây giờ Thiên Nữ tông đã hoàn toàn thoát khỏi nhóm các thế lực trung đăng, trở thành một trong những thế lực có tiếng nhất.
Thu Cảnh Cung tự nhiên sẽ nhiệt tình lên.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi ngay phía sau tự nhiên nghe được cuộc đối thoại này.
Bọn hắn rất kinh ngạc, thế mà lại đụng phải người Thiên Nữ tông ở đây.
“Mộ Tiểu thư có biết tông môn mới nổi này không? Lúc ta ra ngoài thỉnh thoảng có nghe nói qua, nghe nói các nàng có một Thần Nữ vô cùng lợi hại, không biết là thật hay giả.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết nói.
Mộ Tuyết có chút xấu hổ.
Được chồng gọi là Thần Nữ như vậy, luôn có cảm giác là lạ.
Cuối cùng, Mộ Tuyết chỉ có thể lắc đầu đáp:
“Rất khó nói, nghe đồn có đôi khi cũng chỉ là nghe đồn, Lục Thiếu gia cần phải phân biệt rõ ràng.”
Lục Thủy gật gật đầu:
“Nghe Chân Võ nói, Thần Nữ của Thiên Nữ tông cho đến bây giờ vẫn chưa có ai biết là trông như thế nào.
Mộ Tiểu thư có cảm thấy đối phương che giấu mình như vậy liệu có phải là bởi vì xấu không?”
Che giấu bởi vì đó là hôn thê của ngươi, chẳng liên quan gì đến xấu hay không xấu cả. Mộ Tuyết có chút tức giận trong lòng.
Bị Lục Thủy nói xấu, không vui, muốn cắn Lục Thủy.
Đến khi hắn nhận thức được sai lầm của mình thì mới nhả ra.
Mộ Tuyết mặc dù tức giận, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ bình tĩnh nói:
“Lục Thiếu gia cảm thấy thế nào?”
Lục Thủy lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Ai biết, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể so sánh với Mộ Tiểu thư được.”
Mộ Tuyết cúi đầu không nói gì.
Thật ra vẫn có thể so được, mặc dù là giống nhau.
Lục Thủy đương nhiên sẽ không đi khen Thần Nữ, đối với hắn bây giờ, Thần Nữ chính là nữ nhân khác.
Khen sẽ khiến Mộ Tuyết khó chịu, không tốt.
Mấy chuyện gây khó chịu như thế, hắn không có ý định để Mộ Tuyết vô cớ tiếp nhận.
Mặt khác, giá trị thù hận ngược lại có thể thường xuyên xoát.
Chuyện ghi nợ lại vào sổ kia của Mộ Tuyết thì có là gì?
Trước ngày từ hôn một ngày liền lấy trộm đốt đi, loại đại sự như từ hôn này, đương nhiên phải cân nhắc toàn diện.
Sau đó nhóm người Lục Thủy liền đi tới trước cổng núi, người nghênh đón bọn hắn tự nhiên không phải là vị nam nhân trung niên kia.
Bọn hắn còn trẻ như vậy, hơn nữa đối phương còn không biết bọn hắn là ai, thấy thế nào cũng không cần tự mình nghênh đón.
“Đạo hữu, xin lấy thiệp mời ra.” Một đệ tử bình thường ngăn cản nhóm người Lục Thủy, nói.
Chân Võ đi tới, đưa thiệp mời ra.
Đây là do Đông Phương gia đưa tới.
Lục gia không có loại thiệp mời này.
Người đệ tử kia cầm lấy thiệp mời kiểm tra, sau đó liền nhíu mày lại, loại thiệp mời này hắn chưa từng thấy qua.
“Xin chờ một chút.” Đệ tử này nhất thời không đưa ra được quyết định, chỉ có thể để nhóm người Lục Thủy chờ một lát.
Lục Thủy tự nhiên không có ý kiến.
Hắn hoàn toàn có thể ở đây nói chuyện phiếm với Mộ Tuyết.
Có thể chọc giận Mộ Tuyết lại càng tốt hơn.
“Sư thúc, người xem thiệp mời này một chút đi, ta có cảm giác không giống với loại bình thường chúng ta thấy lắm, không rõ là thế nào.” Đệ tử kia đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia rồi nói.
Người đàn ông trung niên không nói gì, cầm lấy thiệp mời đưa mắt nhìn.
Hắn lập tức nhận ra.
Đây là thiệp mời cũ, chỉ dành riêng cho Đông Phương gia.
Quan hệ giữa bọn hắn và Đông Phương gia không tệ.
Trước đó, Đông Phương gia ban đầu thật ra không tốt lắm, có xu hướng xuống dốc, nhưng bởi vì có Lục gia dìu dắt, đã nhanh chóng khôi phục lại vị trí cũ, thậm chí còn tiến xa hơn trước đây.
Bây giờ Đông Phương gia có lẽ còn mạnh hơn Thu Cảnh Cung.
Nhất là Tộc trưởng bây giờ của Đông Phương gia, thiên phú kinh người, không ai biết hắn có thể đi được bao xa.
Rất nhanh sau đó, người đàn ông trung niên kia đi đến trước mặt Lục Thủy, hỏi:
“Ngươi là người của Đông Phương gia?”
Lục Thủy gật đầu:
“Xem như vậy.”
Xem như?
Vậy rốt cuộc là có hay không?
Nhưng người đàn ông trung niên cũng không đi dò xét cái này, mà hỏi thẳng:
“Có ngọc thạch chứng minh thân phận Đông Phương gia không?”
Lục Thủy quay đầu nhìn Chân Võ.
Chân Võ lập tức nói:
“Thiếu gia, Tộc trưởng Đông Phương chỉ cho thiệp mời.”
Lục Thủy nhìn người người đàn ông trung niên:
“Nhất định phải có ngọc thạch sao?”
“Nếu như là người chúng ta biết thì cũng không cần, nhưng rất xin lỗi, ra cũng không nhận ra đạo hữu là ai, để phòng ngừa có người nhặt được thiếp mời đến đây giả mạo, hi vọng đạo hữu có thể cung cấp minh chứng thân phận.” Người đàn ông trung niên nói.
Lục Thủy gật đầu, hắn cũng không cảm thấy như vậy là sai.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách người cậu kia của hắn.
Quả nhiên, người sinh ra đã là cặn bã, thì không có khả năng trông cậy vào.
Sau đó Lục Thủy lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ hắn.
“Mẹ, số điện thoại của cậu con là bao nhiêu?”
“Không có việc gì, chỉ là ở cửa Thu Cảnh Cung dùng thiệp mời của Đông Phương gia, cho nên nghiệm chứng thân phận không thành công.”
“Được, mẹ gửi cho con đi.”
“Mẹ, con đã nói rồi, Mộ gia không phải do con làm nổ.”
“Cúp máy đây, có việc rồi.”
Sau đó Lục Thủy nhận được tin nhắn, là số điện thoại của cậu hắn, Lục Thủy lại bấm số gọi điện thoại cho cậu mình.
Mộ Tuyết ở một bên rất muốn cười, nhưng nàng đương nhiên sẽ không làm khó Lục Thủy.
Rời nhà ra ngoài, Lục Thủy đặc biệt để ý thể diện.
Mất mặt hắn cũng sẽ kiên trì làm cho xong chuyện.
Dù sao không ai chọc hắn, hắn sẽ không mất mặt.
-----
Dịch: MB_Boss