Người đàn ông trung niên kia vẫn đứng chờ ở một bên, nói thật để hắn chờ như vậy, với hắn mà nói là một loại bất kính.
Nhưng có thiếp mời Đông Phương gia, hắn cũng không thể không coi trọng.
Nhưng hắn rất tò mò không biết người trước mặt này là người nào.
Quan hệ với Đông Phương gia hẳn cũng không quá tốt, dù sao ngay cả số điện thoại của người ta cũng phải gọi điện đi hỏi.
Lúc này, Lục Thủy đã kết nối được với điện thoại của Đông Phương Dạ Minh.
“Cậu, là ta, Lục Thủy.” Lục Thủy trực tiếp nói ra thân phận.
“Mặt trời không có nhô lên ở phía tây, thiếp mời cậu đưa cần có ngọc thạch chứng minh thân phận mới vào được, chúng ta không có.”
“Được.”
Sau đó Lục Thủy cúp máy.
Hắn nói với người đàn ông trung niên kia:
“Chờ một chút.”
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, không nói gì thêm.
Mặc dù hắn không thoải mái, nhưng có một số việc cũng nên tiếp nhận.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Mà vừa lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên cảm giác được trong không trung truyền đến tiếng rít.
Nương theo đó mà đến còn có một cỗ lực lượng, lực lượng này không mang đến cảm giác áp bách, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khẩn trương.
Rất nhanh sau đó, người đàn ông trung niên kia nhìn thấy, là Chưởng môn đang từ trong tông môn chạy như bay tới, tốc độ thật sự rất nhanh.
Giống như là ngựa không ngừng vó phi nước đại tới.
Đây, đây là có chuyện gì?
Xảy ra chuyện sao?
Chỉ là rất nhanh, hắn liền thấy Chưởng môn rơi xuống cách chỗ hắn không xa, tiếp đó hắn nhìn thấy Chưởng môn mặt đầy ý cười đi về phía mấy người đang đứng cạnh hắn.
“Ha ha, vị đồng hương này chính là Lục Thiếu gia? Nghe đại danh đã lâu.” Chưởng môn Thu Cảnh Cung, Thu Diệp Phong, đi đến trước mặt Lục Thủy, tươi cười nói.
Sau khi thấy Lục Thủy gật đầu, hắn lại nói tiếp:
“Bên cạnh hẳn là hôn thê của Lục Thiếu gia, tiên tử Mộ Tuyết, hai người thật sự là một đôi trai tài gái sắc, đi, mời mọi người vào trong.”
Lục Thủy không nói thêm gì, hắn đang nghĩ xem đối phương có phải là đang chê hắn xấu, chê Mộ Tuyết vô tài hay không.
Mộ Tuyết cảm thấy hình như mình bị nói thành bình hoa thì phải?
Nhưng hai người đều không nói gì, mà là đi theo vào.
Để lại người đàn ông trung niên kia ở bên ngoài, gương mặt tràn đầy sự khó tin.
Chưởng môn tự mình đi ra, trừ khi người đứng đầu Đông Phương gia đến, nếu không còn có ai đáng để Chưởng môn tự mình ra đón tiếp?
‘Lục Thiếu gia? Lục Thủy?’
Nam nhân trung niên kia lập tức nghĩ đến điều gì.
‘Không, không thể nào?
Thiếu gia Lục gia?’
Thiếu gia Lục gia không mạnh, nhưng làm gì có ai dám ức hiếp hắn.
Thu Cảnh Cung nếu dám ức hiếp loại thiếu gia cấp bậc này, có khả năng hôm sau liền phải đóng cửa.
Người đàn ông trung niên nghĩ tới mà sợ, còn tốt, còn tốt, thái độ của hắn còn tạm được.
Xem ra không tùy ý xem thường khách đến thăm là lựa chọn sáng suốt.
Lễ phép là vẫn phải có.
Dù sao ngươi vĩnh viễn không biết được người trông như bình thường trước mặt sẽ có thân phận, bối cảnh gì.
...
Lục Thủy đang đi theo Thu Diệp Phong tới đại quảng trường cung Thu Cảnh.
Nơi này chính là nơi thi đấu.
“Ta sẽ sắp xếp vị trí cho Lục Thiếu gia, giúp Lục Thiếu gia dễ quan sát trận đấu.” Thu Diệp Phong nói.
Một người đã bước vào thất giai như hắn khách khí với Lục Thủy như vậy, không phải là bởi vì Lục Thủy mạnh.
Mà là vì Lục gia quá mạnh.
Chuyện Thái Dương Thần đích thân tới Lục gia kia, hắn biết.
Hắn cũng biết Thái Dương Thần thật sự đến Lục gia, mặc dù không biết cụ thể, nhưng theo như hắn biết, Lục gia không chịu bất kì tổn hại gì.
Thái Dương Thần Điện là nơi nào chứ?
Đó là nơi có thể tùy tiện nghiền ép cung Thu Cảnh của hắn.
Mà Lục gia lại không sợ hãi, thậm chí Thái Dương Thần Điện cũng không làm gì được Lục gia.
Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, Lục gia không phải người một cung Thu Cảnh như bọn hắn có thể chọc được.
Nhất là khi Lục Thủy là con trai duy nhất trong Lục gia.
Tộc trưởng Đông Phương đúng là không có đạo nghĩa gì, đến tận lúc người ta đến rồi mới nói cho hắn biết.
Nếu như sớm biết, hắn sẽ để cho Thiếu gia Lục gia phải ở dưới chờ sao?
Hắn sẽ trực tiếp đứng ở cửa đợi người tới để tiếp.
Sợ gì mất chút mặt mũi chứ.
Nếu không cẩn thận thì cái cung Thu Cảnh này cũng có thể xong luôn rồi.
“Tiền bối có biết Đông Phương Trà Trà ở đâu không?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Hắn đến vốn là để xem Đông Phương Tra Tra ăn đòn.
Lúc này, Mộ Tuyết cũng mở miệng nói:
“Ta nghe nàng nói là đang giúp tiên tử Thiên Ngâm đối chiến.”
Nghe thấy lời Mộ Tuyết nói với Lục Thủy, Thu Diệp Phong sững sờ.
Thiên Ngâm tham gia thi đấu?
Chuyện này hắn đương nhiên biết, nhưng Đông Phương Trà Trà cũng tham dự?
Mà lại còn bị Thiếu gia Lục gia chú ý tới?
Cái này, việc này vốn đã không đơn giản, bây giờ lại càng phức tạp hơn.
Đáng chết, lúc trước đáng nhẽ không nên nghe theo lời Trưởng lão Kim, cái này nếu như làm lớn chuyện lên, người thua thiệt vẫn là cung Thu Cảnh bọn hắn.
“Con gái của Đông Phương Dạ Minh sao? Không nghĩ tới đứa nhỏ kia còn hào hứng đi giúp người ta thi đấu, có điều lại liên quan đến Thiên Ngâm, lão phu cũng có nghe qua việc thi đấu của Thiên Ngâm, hẳn là cũng không xa đây.
Đi theo ta.” Thu Diệp Phong cười ha hả nói.
Hắn có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không dám nhắc tới một cái nào cả.
Lục Thủy không nói chuyện mà chỉ đi theo đối phương đến chỗ sân thi đấu của Đông Phương Tra Tra.
Hắn không biết vị Chưởng môn này nghĩ cái gì, cũng không có ý định đi tìm hiểu.
Mộ Tuyết cũng vậy.
Hai người bọn họ đều không có ý định nháo chuyện, dù sao đều cần phải thu mình một chút.
Chủ yếu vẫn là lo lắng Đông Phương Trà Trà sẽ náo ra việc gì đó.
Rất nhanh sau đó bọn hắn đã tới sân thi đấu, nơi này có không ít người, nhân viên còn chưa ra sân, hẳn là còn chưa bắt đầu.
“Tiền bối đưa chúng ta đến nơi này là được rồi, có lẽ tiền bối vẫn còn có việc khác phải làm.” Đã đến nơi, Lục Thủy cũng không có ý định để một người đường đường là Chưởng môn nơi này dẫn đường tiếp nữa.
Chủ yếu là do quá nổi bật.
“Vậy Lục Thiếu gia hãy mang theo tấm lệnh bài này, như vậy Lục Thiếu gia có muốn đi đâu cũng sẽ không bị người khác làm phiền.” Nói xong, Thu Diệp Phong liền đưa cho Lục Thủy một tấm lệnh bài.
Lệnh bài này làm bằng gỗ, bên trong có dòng nước lưu động, nhìn rất mới lạ.
Đây là lệnh bài chỉ có đệ tử thủ tịch mới có được.
Ở cung Thu Cảnh có rất nhiều quyền hạn.
Lục Thủy cũng không từ chối, hắn cũng không muốn lại phải gọi điện thoại cho cậu hắn.
Đã lớn như vậy, đi đâu cũng phải gọi điện thoại để giải quyết thì quá mất mặt Lục Thiếu gia hắn rồi.
Sau đó Thu Diệp Phong cáo từ nhóm người Lục Thủy.
Mà Lục Thủy tự nhiên tiếp tục cùng Mộ Tuyết đi xem Đông Phương Tra Tra tranh tài.
-----
Dịch: MB_Boss