Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 371 - Chương 371: Ta Thắng?

Chương 371: Ta Thắng? Chương 371: Ta Thắng?

Ầm !!!

Một kiếm này rơi thẳng xuống vị trí của Đông Phương Trà Trà.

Mà Đông Phương Trà Trà không có tránh đi, hoặc là nói tránh không được.

Hương Dụ rất lo lắng.

Thiên Ngâm và Thạch Minh đương nhiên cũng lo lắng.

Bọn hắn là đang lo lắng Đông Phương Trà Trà xảy ra chuyện, việc chỗ ở kia nào có quan trọng bằng cái này.

“Trảm Diệt Châu, Kim Trưởng lão thật đúng là có lòng.” Chưởng môn Thu Cảnh Cung nhìn phía trên đài, mở miệng nói:

“Pháp bảo như này mà sớm vậy đã đưa ra ngoài.

Có điều, thiên phú của đứa nhỏ Thi Di này cũng thật kinh người, vừa mới tam giai không bao lâu đã học được Thông Thức Đạo Ảnh.

Thu Cảnh Cung xác thực không có mấy người có thể sánh ngang với nàng.”

“Chưởng môn cảm thấy so với Hải Yến thì như thế nào?” Kim Trưởng lão hỏi.

Trảm DIệt Châu, hắn thấy không có gì đáng nói, cũng không cần phải nhắc tới làm gì.

Chưởng môn Thu Cảnh Cung lắc đầu, nói:

“Kém một chút, thiên phú còn tốt, nhưng tâm tính thì có vẻ không bằng, mà phúc duyên của Hải Yến cũng không kém, có không ít kỳ ngộ.

Muốn lúc bằng tuổi có thể đuổi kịp thành tựu của Hải Yến, là chuyện rất khó.”

Kim Trưởng lão đương nhiên sẽ không tán thành ý kiến này, nhưng cũng không mở miệng phản bác.

Lúc này, những người cũng nói:

“Chuyện sau này tương đối khó nói, nhưng trận đấu này Đông Phương Trà Trà chắc chắn thua rồi.”

“Chưa hẳn, khí tức của Đông Phương Trà Trà mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng không hề suy yếu chút nào.

Xem tiếp đi, lực lượng đã bắt đầu tán đi, tình huống bây giờ như thế nào liếc mắt qua là thấy ngay.” Chưởng môn Thu Cảnh Cung bình tĩnh nói.

Có người cho Thi Di pháp bảo, Đông Phương Trà Trà lại không có sao?

Cha nàng thế nhưng là Tộc trưởng Đông Phương gia đó.

Thiên phú cao như vậy, trên thân lại không có chút pháp bảo lợi hại nào, Đông Phương gia không cần lăn lộn sao?

Chỉ là rất nhanh, lông mày Thu Diệp Phong liền nhíu lại, trên đài có thêm một người?

Lúc này, lực lượng phong bạo vẫn còn rất mạnh, nhưng rất nhiều người đều nhìn thấy, bên trong giống như có nhiều thêm một bóng người.

“Hộc hộc.”

Thi Di thở phì phò, một kích vừa rồi có thể nói là đã tiêu hao gần hết sức lực của nàng.

Nhưng nàng cảm giác được, Đông Phương Trà Trà không có việc gì, mà ở đây còn có thêm một người.

‘Chuyện gì đã xảy ra? Bởi vì lực công kích của ta quá mạnh, cho nên có người tới ngăn trở sao?’

Thi Di không hiểu nổi, nhưng nàng cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bởi vì trận đấu còn chưa kết thúc.

Lục Thủy và Mộ Tuyết tự nhiên cũng nhìn thấy.

Lúc này, khung cảnh ở trên đài đã rõ ràng hơn, Đông Phương Trà Trà đang trốn sau lưng một bóng người màu vàng óng.

Bóng người này giống như là từ một vệt ánh sáng tạo thành, nhìn qua thì hẳn là nữ, mà bên trong bóng người này còn có một chiếc gương đang phát sáng.

“Kim Quang Kính? Đây không phải là tấm gương đã bị ta ném vào một góc trong nhà kho sao?” Lục Thủy có chút nghi ngờ nói.

Tấm gương này hắn từng dùng qua một lần, để soi mặt, nhưng thứ nhìn thấy lại không phải chính hắn, cho nên ném đi.

Quá vô dụng.

Mộ Tuyết nghe xong cũng không muốn nói chuyện.

Thường thức của Lục Thủy rất có bệnh, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Mấy đồ vật không quan trọng gì thì lại cảm thấy rất quý giá, mà pháp bảo lợi hại thì lại cảm thấy là rác rưởi.

Ví dụ như Thất Lân Long Ngâm Kiếm.

Lúc này, người ở dưới đài cũng rất kinh ngạc.

“Đây là vật gì? Không phải là người đúng không?”

“Cái kia, có thể là khí linh trong truyền thuyết.”

“Khí linh? Không phải chứ? Pháp bảo khí linh trân quý đến như vậy, làm sao lại ở trên người một tu sĩ tam giai như thế được?”

“Thế nhưng thật sự rất giống.”

Lúc này, sắc mặt của Kim Trưởng lão phía bên trên đã rất khó coi.

Khí linh, thật sự là khí linh.

Loại bảo vật cấp bậc này, đến chính hắn cũng không có.

Thu Diệp Phong cũng rất kinh ngạc, Đông Phương gia như này có phải là quá tùy tiện rồi không?

Thế mà lại trực tiếp đem pháp bảo khí linh ra cho con gái nghịch?

“Ngươi, đây là ai?” Thi Di kinh ngạc nhìn Đông Phương Trà Trà.

Nàng cũng đoán được đây là khí linh, nhưng lại không quá tin tưởng.

“Kim Quang Kính đó.” Đông Phương Trà Trà trốn ở sau Kim Quang Kính, nói.

“Ta hỏi người kia mà.” Thi Di chỉ vào nữ tử toàn thân đều là ánh sáng màu vàng rồi trả lời.

“Nàng gọi là Tiểu kính, là khí linh, vừa rồi quá nguy hiểm, chỉ có thể gọi Tiểu kính ra.” Đông Phương Trà Trà tốt bụng giải thích.

Cách dùng Kim Quang Kính hoàn toàn phụ thuộc vào thực lực của chủ nhân.

Thất giai có thể dùng ra sức mạnh của thất giai, nhị giai chỉ có thể dùng ra tác dụng tương ứng với sức mạnh nhị giai, cho nên Đông Phương Trà Trà mới có thể tùy tiện phóng xuất khí linh.

Nghe được lời nói của Đông Phương Trà Trà, rất nhiều người đều hít sâu một hơi.

Thế mà thật sự là khí linh.

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua khí linh.

Đông Phương Trà Trà bỗng cảm giác không khí chung quanh ấm lên một chút, những người này có phải là cảm thấy quá nóng rồi không, lại đi hít nhiều khí vào như vậy?

“Ngươi, ngươi lấy đâu ra loại bảo vật này?” Thi Di hỏi, nàng không tiếp tục công kích nữa.

Trong mắt thậm chí còn có chút hâm mộ.

“Dì nhỏ tặng ta, dì nói đây là quà chúc mừng ta đã độ kiếp thành công.” Đông Phương Trà Trà nói.

Lúc những người khác còn đang hâm mộ, Đông Phương Trà Trà lại lấy ra một thanh kiếm.

“Đây là chú tặng, cũng có khí linh.” Nói xong, Đông Phương Trà Trà gõ gõ vào một thanh kiếm nhìn rất đẹp mắt.

Sau đó trên thân kiếm xuất hiện một cô bé nhỏ, dáng vẻ giống như còn đang ngái ngủ.

Thấy cảnh này, những người khác lại hít một ngụm khí lạnh.

Lục Thủy nhìn thấy kiếm này cũng cảm thấy rất quen mắt, hình như là cái lần trước hắn thử cảm thấy không thuận tay.

Không bằng Thất Lân Long Ngâm Kiếm.

Thi Di hoàn toàn bị mất đi chiến ý, nàng có chút khó có thể hiểu nổi, mở miệng nói:

“Không nghĩ tới ngươi có nhiều pháp bảo đáng sợ như vậy.”

“Đáng sợ? Không đáng sợ đâu, biểu đệ Lục Thủy còn có một nhà kho, có rất nhiều rất nhiều khí linh, ta có quan hệ khá tốt với chúng nó.” Đông Phương Trà Trà tốt bụng khen ngợi biểu đệ Lục Thủy của mình.

Thi Di buông kiếm trong tay xuống, thu lại Thông Thức Đạo Ảnh, cúi đầu nói:

“Ta thua.”

Đối phương bày ra thế trận như vậy, khiến nàng thua đến rối tinh rối mù.

Những người khác cũng vô cùng tiếc hận, Đông Phương Trà Trà thật là đáng sợ, giết người tru tâm.

Mà mấy người Kim Trưởng lão lúc này cũng đã hiểu.

Pháp bảo trên người Đông Phương Trà Trà, là do Tộc trưởng Lục gia tặng.

Cái này có cho bọn hắn mười lá gan bọn hắn cũng không dám đoạt.

Mạng không còn, đoạt được bảo vật thì có ích lợi gì?

“Ta, ta thắng?” Đông Phương Trà Trà không tin nổi nói.

Nàng cảm thấy đối phương rất mạnh, có lẽ mình không đánh nổi.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment