Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 372 - Chương 372: Thạch Minh Lên Đài

Chương 372: Thạch Minh Lên Đài Chương 372: Thạch Minh Lên Đài

“Ngươi thắng, nhưng không có nghĩa là chúng ta khiêu chiến thất bại, phía sau còn hai trận nữa.” Nói xong, Thi Di liền quay đầu rời đi.

Thua, không phải là thua tu vi, mà là thua bối cảnh.

Bản thân nàng không sánh bằng Đông Phương Trà Trà này.

Chênh lệch quá lớn.

Ngoài trời còn có trời cao hơn, lần đầu tiên nàng hiểu rõ đạo lý này.

Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy:

“Lục Thiếu gia, ta thắng.”

Lục Thủy không để ý đến chuyện này, mà nhìn Đông Phương Trà Trà, hắn nghĩ đến một vấn đề.

“Mộ Tiểu thư nói xem, Đông Phương Tra Tra có quan hệ rất tốt với khí linh trong nhà kho của ta, liệu sẽ có ngày lừa gạt pháp bảo của ta đi không?” Lục Thủy hỏi.

Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.

Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu nói:

“Khó nói, dù sao Trà Trà theo chân chúng nó là giao tình sinh tử.”

“Giao tình sinh tử?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.

“Trà Trà thường xuyên dâng hương cho khí linh, không phải là giao tình sinh tử à?” Mộ Tuyết nói.

Lục Thủy: “...”

Không thể nào hiểu nổi.

Nhưng hắn đúng là đã thua, vậy là phải tặng quà cho Mộ Tuyết sao?

Quà cho Mộ Tuyết?

Tốt thôi, quà đã sớm chuẩn bị xong rồi, lần này cá Tra Tra thua chỉ là vì hắn muốn mượn cớ tặng quà thôi.

“Chuyện quà tặng kia, đến Lục gia sẽ đưa cho Mộ Tiểu thư sau.” Lục Thủy nói.

Mộ Tuyết rất ngạc nhiên, nàng tò mò không biết Lục Thủy sẽ đưa cho nàng cái gì.

Nàng hi vọng là đồ gì bình thường một chút, đáng yêu một chút, nàng không cần pháp bảo gì, chỉ ưa thích mấy món quà nhỏ giữa vợ chồng.

Ví dụ như một bó hoa hay gì đó.

Nếu như là hạt giống thì càng tốt hơn, nàng có thể tự mình gieo, trồng một vườn ở trong viện.

Đương nhiên, nhìn vào tình huống Lục Thủy mỗi ngày đều trêu tức nàng này, không phải đưa cho nàng một con gián đã tính là rất tốt rồi.

Nếu như Lục Thủy thật sự đưa cho nàng con gián, nàng sẽ ở ngay tại chỗ đè Lục Thủy xuống đất, sau đó tự mình nhét gián cho hắn ăn.

Tình yêu từ vị hôn thê của ngươi đó.

Lúc này, Lục Thủy và Mộ Tuyết nhìn thấy rất nhiều người đều đang lùi lại.

Quay trở lại trận đấu, hóa ra là Đông Phương Trà Trà đã đi xuống, Thạch Minh là người ra sân tiếp theo.

Nhìn Thạch Minh động thủ, đương nhiên là phải cách càng xa càng tốt.

“Thạch Minh tu vi 4.3, đối thủ của hắn là Vĩ Thích, tu vi 4.4.

Chênh lệch không lớn, nhưng mọi người đều biết, Thạch Minh gần như là vô địch.

Các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Thu Diệp Phong mở miệng hỏi.

Đối với Thạch Minh, bọn hắn hết sức quen thuộc.

Là một nhân vật ngay cả tiền bối trong tông môn cũng phải kính nhi viễn chi.

Thạch Minh là tai tinh, đối với bọn hắn mà nói cũng lại là phúc tinh.

Còn phải xem vào việc dùng như thế nào.

“Nếu như Vĩ Thích liều lĩnh công kích, Thạch Minh trăm phần trăm sẽ thua.” Kim Trưởng lão mở miệng nói.

“Đây gần như là muốn mạng.” Thu Diệp Phong mở miệng nói.

Đúng vậy, dám cùng Thạch Minh ra tay nặng, xác thực rất muốn mạng.

Đây là bài học xương máu.

“Nhưng theo bình thường mà nói, Thạch Minh quả thật không phải là đối thủ của Vĩ Thích. Bởi vì nhiều nguyên nhân, mặc dù tu vi của Thạch Minh không tệ, nhưng năng lực thực chiến có rất nhiều chỗ khiếm khuyết.” Một tiền bối khác mở miệng nói.

Thu Diệp Phong gật gật đầu:

“Đúng là như vậy, nghe nói thứ Thạch Minh tu chính là Thu Vụ Chi Ý, có lẽ mức độ lĩnh ngộ cũng không xa nhau lắm.”

Đây đều là suy đoán khách quan, dù sao Thạch Minh cũng không cần những thứ này.

Thể chất của hắn chính là tất cả.

Chính Thạch Minh cũng dựa vào thể chất của hắn, chưa bao giờ động thủ với người khác, chỉ có tới gần, chỉ có theo đuôi.

Sau đó địch nhân sẽ không công tự bại.

Vĩ Thích là một thanh niên trẻ tuổi, bộ quần áo màu trắng trên người tung bay, trong tay nắm một thanh kiếm, trên người còn có chút sương mù vờn quanh.

“Thu Vụ Chi Ý, nghe nói Thu Vụ Chi Ý của sư huynh Vĩ Thích đã đến cảnh giới hồ nước, sắp đến trường hà chảy xiết rồi.” Phía xa dưới lôi đài có người nói.

“Cái này có làm được cái gì? Sư huynh Thạch Minh là ai, các ngươi cũng không phải không biết.

Ai dám chủ động động thủ với sư huynh Thạch Minh chứ?

Không muốn sống nữa sao?” Có người phản bác.

“Đúng vậy đó, sư huynh Thạch Minh đơn giản chính là đang bật hack, nhưng sư huynh Thạch Minh bình thường cũng sẽ không chủ động động thủ đâu?

Nghe nói sư huynh Thạch Minh nếu là người chủ động động thủ thì vận rủi người khác phải nhận sẽ chợt giảm, cơ bản là không có ảnh hưởng mấy nữa.”

“Đúng vậy, cho nên phải xem xem sư huynh Vĩ Thích có dám động thủ hay không, hoặc là có biện pháp để sư huynh Thạch Minh động thủ trước hay không.”

Lục Thủy lúc này cũng đang nhìn Thạch Minh, hắn rất muốn biết, Thạch Minh có thể chủ động xuất thủ hay không.

Mộ Tuyết thì không hào hứng mấy, nàng đang suy nghĩ xem Lục Thủy sẽ tặng nàng cái gì.

Trâm cài tóc trên đầu nàng cũng là Lục Thủy tặng, chỉ cần là Lục Thủy tặng, dù đơn sơ, dù bình thường, nàng đều sẽ thích.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là đồ vật bình thường.

...

Lúc này, Vĩ Thích cũng cau mày nhìn Thạch Minh, hắn nhất định phải thắng được ván này.

Nhưng muốn thắng thì hắn nhất định phải chủ động xuất thủ.

Mà chủ động xuất thủ phải trả cái giá gì, hắn tự nhiên biết.

Cái giá đó phần lớn là khó có thể chịu nổi.

Thế nhưng hắn lại không thể không ra tay.

“Sư đệ Thạch Minh, chuyện không cần thiết, ta thật sự không muốn động thủ với sư đệ.” Vĩ Thích thở dài một tiếng.

Thạch Minh tuy không biết đối phương, nhưng vẫn lễ phép nói:

“Sư huynh chắc hẳn rất đau đầu đúng không? Nhưng ván này sư đệ ta nhất định phải thắng, cho nên đành đắc tội sư huynh rồi.”

Nói xong Thạch Minh rút kiếm ra, hắn đứng ở nơi đó, dự định chủ động xuất kích.

Đúng, Thạch Minh chính là muốn chủ động công kích.

Mặc dù hắn biết nếu mình ở thế bị động sẽ có lợi hơn, nhưng chỉ có chủ động, hắn mới có thể không phụ Thu Vụ Chi Ý của mình.

Thu Vụ Chi Ý của hắn không có khả năng lùi bước.

Mà khi nhìn thấy Thạch Minh muốn chủ động xuất thủ, Vĩ Thích rất kinh ngạc, trong mắt lại lóe lên một tia mừng rỡ khó ức chế.

Nếu như Thạch Minh không xuất thủ, hắn sẽ còn do dự thật lâu, nhưng nếu Thạch Minh đã xuất thủ trước, vậy hắn cơ bản là sẽ dễ dàng thắng.

Thi Di nhìn thấy cũng vô cùng mừng rỡ, nàng còn lo lắng ván này sẽ hòa.

Một khi hòa, thì nàng sẽ thua.

Cho nên ván này nhất định phải thắng.

Mà muốn thắng thì Vĩ Thích phải xuất thủ trước, như vậy lại khó nói kết cục thế nào.

Nhưng nếu Thạch Minh xuất thủ trước, vậy cơ bản liền thắng rồi.

Thiên Ngâm cũng có chút không hiểu, sư đệ nàng tại sao lại có ý nghĩ chủ động xuất thủ?

Nhìn thế nào cũng sẽ không thắng được.

Nhưng nàng cũng không thể nói cái gì.

Thạch Minh muốn làm gì, không cần phải có sự đồng ý của nàng.

Nếu như Thạch Minh thua, thì lại phải nhìn vào kết quả trận đấu của nàng là thắng hay bại.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment