“Đây, đây là thứ gì?”
“Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao ta có cảm giác có thứ gì đó đang kéo ta xuống?”
“Ta không động đậy được nữa, thân thể giống như đang bị hút xuống vậy.”
“Cứu ta.”
Phần lớn người ở đây đều không có sức phản kháng.
Phản ứng của Thu Diệp Phong rất nhanh, hắn nhanh chóng sử dụng tông môn đại trận, đại trận này đối với phía ngoài có thể công thủ, đối với bên trong có thể bảo hộ.
Ví dụ có khu vực có thể truyền tống được.
Rất nhanh trận pháp đã được khởi động, trong nháy mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía, trong lúc tất cả mọi người còn đang lo lắng, thì phần lớn đệ tử Thu Cảnh Cung đã được đưa ra ngoài.
Thật ra cũng chỉ là chuyển dời đến mặt khác của đỉnh núi, không thể chuyển đi quá xa.
Nhưng bởi vì trận pháp này chỉ nhằm vào các đệ tử của Thu Cảnh Cung, cho nên bọn người Lục Thủy vừa vặn bị lưu lại bên trong.
Thấy Lục Thủy vẫn còn ở bên trong, Thu Diệp Phong kinh hãi. Lục Thủy không thể xảy ra chuyện ở chỗ bọn hắn được, hậu quả bọn hắn chịu không nổi.
Mà hắn lại căn bản không biết mấy cái vòng xoáy không gian kia tại sao lại xuất hiện.
Rất nhanh hắn liền nghĩ tới một chuyện, lập tức hô to với Lục Thủy:
“Lục Thiếu gia, lấy ra lệnh bài ta đưa cho ngươi đi, vậy đại trận này có thể có tác dụng.”
Lục Thủy đứng trong vòng xoáy, hắn xác thực có lệnh bài kia, nhưng lại ở trên người Chân Võ.
Lục Thủy lập tức đưa mắt nhìn thoáng qua Mộ Tuyết bị kẹt ở trên không, nói:
“Chân Võ, ném lệnh bài cho Mộ Tiểu thư.”
Lúc này, rất nhiều đã thoát ra khỏi vòng xoáy.
Từng người từng người đứng bên ngoài đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Nếu không phải được truyền tống ra, bọn họ cũng không biết sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng bên trong còn có người bọn họ cũng biết.
Cho nên mọi người đều đang rất tò mò không biết người bên trong sẽ như thế nào.
Chỉ là muốn thấy được hoàn cảnh bên trong có hơi khó, từ ngoài chỉ nhìn thấy lờ mờ vài bóng người.
Thiên Ngâm tự nhiên cũng đã đi ra, nhưng nàng biết Đông Phương Trà Trà vẫn còn ở bên trong.
Tuyệt đối không thể để cho Đông Phương Trà Trà xảy ra chuyện được.
Nàng không nói hai lời liền muốn ngự kiếm xông vào vòng xoáy, nói gì thì nói cũng phải cứu được Đông Phương Trà Trà ra.
Mà lúc nàng đang chuẩn bị xông vào vòng xoáy, đột nhiên có người bắt tay nàng lại.
Thiên Ngâm bất ngờ, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng lạnh xuống, là người nào bắt lấy tay nàng?
Khi nàng quay đầu lại, phát hiện người nắm lấy tay nàng là sư đệ Thạch Minh.
Sắc mặt của nàng lập tức thả lỏng.
Mà hoàn toàn quên mất chuyện rút tay về.
“Sư đệ Thạch Minh?”
“Sư tỷ, sư tỷ định làm gì?” Thạch Minh hỏi.
“Trà Trà còn ở bên trong, ta muốn đi cứu nàng ra.” Thiên Ngâm lập tức giải thích.
Nhưng nàng cũng không thể giải thích quá nhiều.
Mà coi như không có vị tiền bối kia, nàng cũng muốn đi vào cứu tiên tử Trà Trà.
Dù sao đối phương cũng đối với nàng rất tốt.
Sao có thể thấy chết không cứu được?
“Để ta đi, sư tỷ chờ ở bên ngoài đi, mà ta còn có thể chất này, vòng xoáy nhằm vào ta, hẳn là cũng sẽ không may.” Thạch Minh nói.
Hắn không cho sư tỷ Thiên Ngâm thời gian từ chối, trực tiếp đẩy Thiên Ngâm ra xa khỏi vòng xoáy, sau đó tự mình vọt vào trong vòng xoáy.
Hắn cũng biết Đông Phương Trà Trà không thể xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua khi Thạch Minh xông vào, hắn liền ngây người.
Hiện trường giờ chỉ còn lại bảy người, cộng thêm cả hắn là tám.
Cho nên hắn chỉ liếc mắt một cái là thấy được Đông Phương Hạo Nguyệt.
“???”
Đây là có chuyện gì.
Lúc này, hắn nhìn thấy một vệt ánh sáng bay về phía Đông Phương Trà Trà bên kia, là lệnh bài thân phận.
Chạm đến là có thể thành công chạy khỏi nơi này.
Cho nên Đông Phương Trà Trà hẳn là có thể an toàn rời đi.
Chẳng qua khi lệnh bài sắp đụng tới người Đông Phương Trà Trà, vòng xoáy không gian bỗng như căng gân lên, không gian theo đó bị bóp méo.
Cuối cùng lệnh bài ngoặt một cái rơi vào người Hương Dụ.
Hương Dụ: “???”
Sau đó Hương Dụ biến mất.
Đông Phương Trà Trà có chút khó chịu, Hương Dụ không có ở đây.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng một mặt hoang mang.
Vừa rồi Chân Võ ném lệnh bài cho Mộ Tuyết, Mộ Tuyết lại kêu Đinh Lương ném lệnh bài lại cho Trà Trà bên kia.
Lục Thủy không ra ngoài, nàng mới không cần ra ngoài.
Sau đó liền phát sinh một màn mà Thạch Minh nhìn thấy kia.
Tiếp đó, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Thạch Minh.
Người này có loại thể chất gì tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Thạch Minh lúc này cũng đã bị cuốn vào bên trong vòng xoáy.
Hắn một mặt vô tội nhìn lại: “Không liên quan tới ta.”
Mà lúc này, vòng xoáy chỗ Thạch Minh giống như đang vặn vẹo, sau đó trực tiếp thu nhỏ lại một nửa, ba người Mộ Tuyết thuận lợi thoát khỏi phạm vi của vòng xoáy.
Nhưng cũng không có nghĩa là Mộ Tuyết đã thoát nguy, các nàng lại bị một bên vòng xoáy khác bao lấy.
Mộ Tuyết: “...”
Giết chết sư đệ của Thiên Ngâm đi.
Thể chất này trực tiếp ảnh hưởng lên vòng xoáy không gian.
Lục Thủy lúc này đang vui đến phát điên trong lòng.
Thạch Minh làm tốt lắm.
Chỉ cần không ở cùng trong một không gian, vậy hắn có thể muốn làm gì thì làm, sẽ không bị động như trước nữa.
Cuối cùng, hai vòng xoáy dần biến mất, đây vốn là do không gian bên trong phát sinh việc ngoài ý muốn nên mới sinh ra vòng xoáy này.
Đến nhanh, biến mất cũng nhanh.
Mà bọn người Lục Thủy tự nhiên sẽ theo hai vòng xoáy này mà biến mất.
Mộ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng phát ra hai đạo tử khí, một đạo vòng lấy quanh cổ tay Lục Thủy, đạo còn lại vòng lấy cổ tay Đông Phương Trà Trà.
Chỉ cần sinh mạng hai người kia có nguy hiểm gì, hoặc là mất kiểm soát cảm xúc, nàng sẽ có thể lập tức cảm giác được.
Đến lúc đó không được cố quá, chỉ có thể làm người thần bí tốt bụng xuất thủ trợ giúp.
Lục Thủy cảm nhận được tử khí trên tay mình, nhưng cũng không để ý lắm.
Không bao lâu sau, hắn có cảm giác mình bị vòng xoáy hút xuống phía dưới.
Nói cách khác, vòng xoáy đã biến mất.
Mà ngay lúc này, Lục Thủy nhìn thấy có một người từ không trung bay tới, là Chưởng môn Thu Cảnh Cung.
Thu Diệp Phong cuối cùng quyết định tự xuất thủ giúp đỡ, nếu không Thu Cảnh Cung của hắn có khả năng cũng biến mất theo luôn.
Nhưng đã trễ rồi.
Tốc độ vòng xoáy biến mất nhanh hơn vô số lần so với dự đoán của hắn, thời gian còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, vòng xoáy đã biến mất hoàn toàn.
Cả hai cái vòng xoáy cùng biến mất.
Vòng xoáy chỗ Mộ Tuyết là ở phía bên kia của khu thi đấu, cho nên có rất nhiều người ngoài tông môn cũng ở bên trong chưa đi ra.
Vòng xoáy biến mất, một người cũng không còn.
Thu Diệp Phong trầm mặt nhìn bốn phía, cuối cùng duy trì bình tĩnh nói:
“Toàn lực dò xét.”
Hắn cảm thấy thứ này tới rất kỳ quặc, dù thế nào thì cũng phải tìm được nguyên nhân.
Nhiều tông môn bị mất người như vậy còn chưa nói, nhưng còn một cái Lục gia ở đó, hắn phải có đầy đủ lí do thoái thác.
-----
Dịch: MB_Boss