Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 378 - Chương 378: Nhược Thủy

Chương 378: Nhược Thủy Chương 378: Nhược Thủy

Lục Thủy biến mất.

Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở trong một không gian tối tăm, xung quanh chỉ có một thứ ánh sáng nhàn nhạt du đãng.

Lúc này Lục Thủy nghe thấy tiếng nước chảy.

Hắn phát hiện mình đang đứng cạnh một con sông.

Đoạn sông này rộng chừng mười thước, mắt thường không nhìn thấy nước sông, chỉ thấy chút ít pháp lực lưu động, nhưng xác thực có tiếng nước chảy.

"Nhược Thủy? Thế mà còn nhiều như vậy." Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.

Nhược Thủy là loại nước rất đặc thù, giống như sự lắng đọng của thế giới, bên trong không có sinh vật tồn tại, cũng thiếu sinh cơ, là dòng sông có thể lắng đọng vạn vật.

Rơi xuống Nhược Thủy gần như tương đương với tử vong.

Mà khoảng không phía trên Nhược Thủy tất nhiên cũng tồn tại đặc tính giống như vậy.

Gần như không có khả năng bay qua.

Bắc cầu qua sông cũng không thể.

Lấy tu vi của Lục Thủy hiện tại, muốn qua, nhất định phải vận dụng sức mạnh thiên địa.

“Nơi này hẳn là không gian độc lập, ít nhất cũng là bán độc lập, nếu không cung Thu Cảnh cũng không thể bình yên tồn tại bên trên Nhược Thủy.

Như vậy Nhược Thủy cũng là điểm che đậy tự nhiên, nếu như Mộ Tuyết ở một bên khác của Nhược Thủy, thì hẳn sẽ không phát giác được sức mạnh thiên địa của ta.”

Lục Thủy cảm thấy đây là một chuyện tốt.

Đương nhiên, hắn vẫn không dám tùy ý sử dụng sức mạnh thiên địa, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Sau đó Lục Thủy ngồi chồm hổm xuống đất đất, vẽ cái gì đó.

Hắn đang tính toán xem Mộ Tuyết đại khái sẽ ở đâu.

Một lát sau, Lục Thủy cho ra kết luận.

"Ừm, không ở chỗ này."

Dưới tình huống bình thường, hắn có thể tính một quẻ, nhưng chuyện liên quan đến Mộ Tuyết vẫn là thôi đi.

Không dám tính.

Sau đó Lục Thủy mới bắt đầu quan sát nơi này.

Không gian ở đây vô cùng lớn, phía trước còn có một cung điện to lớn, trông giống như một dãy núi, trải dài không dứt.

Lục Thủy nhìn cung điện phía trước, luôn cảm giác đây không phải cung điện bình thường, ngược lại giống như một thần điện.

Khi Lục Thủy đang định đi vào xem xét thì đột nhiên cảm thấy dưới chân như có nước.

Lục Thủy cúi đầu, hắn lập tức nhìn thấy Nhược Thủy đang tràn ra, mà không chỉ có mỗi phía hắn, phía khác cũng thế.

"Xem ra Nhược Thủy nơi này còn bất thường hơn so với dự đoán, như là đã tích tụ đến cực hạn, giờ đang phun trào.

Ừm, nhưng rất có thể là đồ vật áp chế đã bị mất.

Là do Chân Thần Duy Nhất kia làm?"

Lục Thủy trước đó cảm nhận được khí tức của Chân Thần, mà nơi này lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không có quan hệ với khí tức kia, Lục Thủy không tin.

"Đại trưởng lão mặc kệ sao?"

Lục Thủy nhấc chân bước ra khỏi Nhược Thủy.

Hắn định vào xem tình huống bên trong như thế nào.

Xuất hiện ở đây, tất cả có bốn người.

Đông Phương Tra Tra là một, Chân Võ là hai, Thạch Minh là ba, người cuối cùng chính là hắn.

Đối với những người này, Lục Thủy không có chút lo lắng nào.

Dù sao cũng đều là người trưởng thành cả rồi.

—— ——

Bên ngoài, Hương Dụ lập tức chạy trở về vị trí thi đấu, chỉ là khi nàng tới nơi thì đã muộn.

Thiên Ngâm lúc này cũng ở đây.

Lòng của nàng đang rất loạn.

Nàng lo lắng cho Trà Trà, cũng lo lắng cho sư đệ Thạch Minh.

Nhất là khi nhớ tới tay mình bị sư đệ Thạch Minh nắm lấy, tâm nàng càng loạn hơn.

Nếu như sớm biết sẽ gặp chuyện này, dù thế nào nàng cũng sẽ không tiếp nhận khiêu chiến.

"Tiên tử Thiên Ngâm, ngươi có trông thấy Tiểu thư Trà Trà không?" Hương Dụ đi đến bên cạnh Thiên Ngâm hỏi.

Thiên Ngâm chỉ có thể lắc đầu:

"Sư đệ Thạch Minh đã đi vào tìm tiên tử Trà Trà, nhưng vừa đi vào không bao lâu, vòng xoáy liền biến mất."

Thạch Minh tiến vào, Hương Dụ tự nhiên nhìn thấy.

Nhưng đối mặt vòng xoáy , dường như tất cả mọi người đều không có khả năng phản kháng.

Càng khiến nàng lo lắng hơn là, Lục Thiếu gia cũng ở bên trong, Mộ Tiểu thư cũng ở bên trong.

Trời ạ, chuyện lớn như vậy, nghĩ tới là thấy sợ.

Lúc này, rất nhiều người đều đến đây tìm người.

Dù sao cũng có người của không ít môn phái đến đây quan chiến.

"Người đâu? Thu Chưởng môn, ngươi ít nhất phải nói cho chúng ta biết chút manh mối chứ? Làm sao có thể nói là tạm thời chưa biết có chuyện gì được? "

"Đúng vậy đó, hai vị Trưởng lão và tiền bối của chúng ta đều đang ở bên trong."

"Thu chưởng môn, nơi này là hạch tâm của địa bàn Thu Cảnh Cung các ngươi, ngươi nói một câu còn đang điều tra là xong được sao?"

"Hay là chúng ta trước tiên cứ báo cho Chưởng môn và Phong chủ đi."

Hương Dụ nghe được những lời đó, tự nhiên bình tĩnh trở lại.

Nàng cũng cần phải nói cho Tộc trưởng các nàng và Tộc trưởng Lục gia biết.

Lục thiếu gia và tiểu thư nhà nàng đều đã biến mất.

Rất nhanh sau đó, Đông Phương Dạ Minh nhận được điện thoại của Hương Dụ, tiếp đó hắn liên hệ cho Lục Cổ.

Thuận tiện nói lại vắn tắt tình huống.

"Sự tình đại khái là như vậy, tạm thời chưa có bất kỳ manh mối gì." Đông Phương Dạ Minh nói.

Sau khi nghe xong, Lục Cổ bình tĩnh nói:

"Cũng không đến mức xảy ra chuyện.

Con của ta tạm thời không nói, đứa nhỏ Mộ gia kia trên người có pháp bảo hộ mệnh, con gái của ngươi cũng không kém bao nhiêu, mà nó còn có công đức tại thân, hẳn là an toàn nhất."

Trên người Lục Thủy không có pháp bảo hộ mệnh gì, nhưng Lục gia lại không lo lắng hắn xảy ra chuyện.

Nguyên do là gì, Đông Phương Dạ Minh không thể nào biết được.

Cuối cùng bọn hắn quyết định để người của Đông Phương gia phối hợp người của Lục gia tiến đến Thu Cảnh Cung.

Sau khi sắp xếp đại khái ổn thỏa mọi thứ xong, bọn hắn liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Lục Cổ lúc này có chút bất đắc dĩ.

"Con trai lại xảy ra chuyện rồi?" Đông Phương Lê Âm ngồi ở bên cạnh Lục Cổ tò mò hỏi.

Lục Cổ vuốt vuốt mấy lọn tóc bị thổi bay lòa xòa trên mặt vợ, thở dài nói:

"Lại mất tích."

Đây đã là lần thứ mấy mất tích rồi?

Đông Phương Trà Trà cũng thế, rất thường xuyên mất tích.

"Lần này không nghe nói có vật gì kỳ quái xuất hiện mà." Đông Phương Lê Âm nói ra.

"Là vòng xoáy chưa rõ nguyên lai nuốt chửng lấy con dâu của của nàng, con trai của nàng, cộng thêm cháu gái của nàng.” Lục Cổ nói ra.

Lục Cổ đột nhiên phát hiện ra ba đứa cùng mất tích như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.

"Trà Trà một khi mất tích, bình thường đều là có cơ duyên, không biết lần này có như thế không?" Đông Phương Lê Âm có chút bất ngờ.

Nàng nói như vậy cũng không sai, dù sao phúc duyên của Trà Trà cũng nhiều đến dị thường.

"Nói cũng có chút đạo lý." Lục Cổ gật gật đầu.

Sau đó Lục Cổ lại nói:

"Nhưng lần này cần tìm được người ở gần đó đi, dù sao đối phương cũng là một tông môn, ta không muốn người đi qua dò xét gặp phải trở ngại gì."

Lục Cổ hắn chưa từng giấu mình trong việc đối ngoại như vậy.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment