Mà trong lúc Lục Thủy định tiếp tục đánh, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Có cái gì đó đang tới.
Lục Thủy không nói hai lời liền định mang Đông Phương Tra Tra rời khỏi nơi này.
Chỉ là còn chưa kịp mang theo Đông Phương Tra Tra rời đi, Nhược Thủy xung quanh đã đánh tới.
Lục Thủy không thể không bỏ lại Đông Phương Tra Tra chạy trước, mà ngay lúc hắn vừa buông Đông Phương Tra Tra ra, trên không trung lại xuất hiện một bóng người, bóng người này trong nháy mắt đi tới bên cạnh Đông Phương Tra Tra, hình như muốn dẫn Đông Phương Tra Tra đi.
Lục Thủy có chút bất ngờ, chẳng qua khi hắn vừa định tới gần, Nhược Thủy xung quanh lại không ngừng đánh tới ngăn cản hắn.
Rơi vào đường cùng, Lục Thủy chỉ có thể hướng về đánh một đạo trận văn lên người Đông Phương Tra Tra.
Trận văn này vừa mới đụng phải Đông Phương Tra Tra, nàng liền bị bóng người kia mang đi.
Hướng rời đi chính là chỗ sâu trong cung điện.
Sau khi bóng người này biến mất, Nhược Thủy chung quanh Lục Thủy cũng không còn công kích hắn nữa.
"Phản ứng của người này rất trì độn, thực lực cũng không kém, nhưng bởi vì thân thể trì độn, chiến lực phát huy được không lớn.
Người này có liên quan tới sự hình thành của không gian này sao?
Nhược Thủy đang tràn ra, nói như vậy người này đang khiến nó suy yếu đi?"
Lục Thủy nhìn về phía cung điện, suy đoán một chút.
Trận văn Lục Thủy lưu lại trên người Tra Tra có thể giúp hắn nghe được tình huống bên trong, thời gian duy trì đại khái chỉ có mấy giờ.
Mấy giờ đủ để Mộ Tuyết giải quyết vấn đề ở nơi này.
Đúng vậy, vấn đề nơi này chỉ có thể để cho Mộ Tuyết giải quyết.
Không phải hắn không thể giải quyết được, mà dù hắn có thể giải quyết được, hắn cũng không dám động thủ.
Hơn nữa không gian nơi này hẳn là đối lập, nơi nguy hiểm thực sự, là phía Mộ Tuyết bên kia.
Lục Thủy không nôn nóng hành động, mà lấy ra một cái ghế, ngồi xuống đọc sách, thuận tiện nghe thử một chút xem người mang Đông Phương Tra Tra đi rốt cuộc là ai.
Về phần an nguy của Đông Phương Tra Tra, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Có vấn đề thì Mộ Tuyết sẽ đến.
. . .
Bên trong thần điện.
Phịch một tiếng, Đông Phương Trà Trà bị ném trên mặt đất.
"Ai nha!"
"Đau đau."
"Ô ô ô, Hương Dụ, mặt ta bị sưng rồi."
Đông Phương Trà Trà khóc được một lúc mới phát hiện vị trí của mình không đúng lắm, sau đó lập tức nhìn đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh một lần, không thấy biểu đệ Lục Thủy đâu.
"Ngươi đang nhìn cái gì đấy?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Đông Phương Trà Trà, nàng giật nảy mình, đây không phải là giọng của biểu đệ Lục Thủy, biểu đệ Lục Thủy là nam, giọng này là giọng nữ.
Đông Phương Trà Trà lập tức đứng lên, cách xa nơi phát ra âm thanh hai bước.
Sau đó nàng mới quay đầu nhìn đi qua.
Là một cô gái, nàng đang ngồi trên một chiếc ghế cao, tóc dài để xõa tới vai, nhìn hơi rối, trong mắt của nàng ánh lên chút buồn bã, nhưng phần nhiều lại là chết lặng.
Đông Phương Trà Trà thấy đối phương cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm.
Người này là ai, Đông Phương Trà Trà không biết, nhưng không thể chọc vào.
Ở nơi thần bí gặp phải người bản xứ, phải chú ý cẩn thận, không thể tùy tiện trêu chọc.
Đây là Hương Dụ dạy nàng.
Sẽ không sai.
"Ngươi, vì sao lại nhìn ta?" Cô gái kia một lần mở miệng.
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đông Phương Trà Trà, dường như đang chờ đối phương mở miệng trả lời
Về phần tại sao mình lại đi cứu người này, ai biết được?
Có lẽ là cô độc tịch mịch quá lâu rồi, cho nên muốn tìm một người để nói chuyện đi.
Đông Phương Trà Trà nhìn đối phương, thận trọng nói:
"Ngươi muốn gội đầu không?"
Cô gái kia: "? ? ?"
Trong lúc nhất thời nàng không thể quay lại, người này tại sao lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này?
Lúc này Đông Phương Trà Trà giơ tay lên, nói:
"Ta gội đầu rất lợi hại, mẹ vẫn luôn kêu ta giúp gội đầu.
Mẹ còn khen ta cũng chỉ có điểm ấy là có tác dụng."
Cô gái kia trên đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.
Nhưng nghe đối phương nói xong, cô gái kia nhìn xuống áo choàng lộn xộn cùng mái tóc hơi bẩn của mình một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy đối phương đồng ý, Đông Phương Trà Trà liền lấy ra một cái ghế nằm dùng để gội đầu từ trong pháp bảo trữ vật.
"Nằm lên đây đi, rất thoải mái."
Cô gái kia không biết đây là cái gì, nhưng cũng có thể hiểu lời Đông Phương Trà Trà nói, nàng giống như sương mù đột nhiên tan biến, chưa đầy một giây sau đã xuất hiện trên chiếc ghế nằm.
Lúc này, nàng đã nằm trên ghế nằm.
"Rất thoải mái." Cô gái mở miệng nói.
"Ta đã bảo mà." Đông Phương Trà Trà có chút đắc ý.
Sau đó nàng làm phép để tạo ra một chút nước làm ướt mái tóc của cô gái.
Tiếp đó Đông Phương Trà Trà lấy dầu gội đầu ra, bắt đầu giúp cô gái kia gội đầu.
"Rất thơm." Cô gái nói.
"Đây là dầu gội đầu mẹ ta tự chế, mùi rất thơm, còn rất tốt cho tóc, tóc trắng gội xong cũng có thể thành tóc đen.
Cha ta còn nói nếu không có dầu gội đầu của mẹ ta, mái tóc đã sớm bị ta quậy đến bạc trắng." Đông Phương Trà Trà nói.
Cô gái kia nằm ở trên chiếc ghế , mặc cho Đông Phương Trà Trà gội đầu giúp nàng.
Rất dễ chịu, lực tay của đối phương rất nhẹ, rất nhu hòa.
Nàng cảm thấy thống khổ của mình như cũng được hóa giải rất nhiều.
"Ngươi tên là gì?" Cô gái kia đột nhiên hỏi.
"Ta gọi là Đông Phương Trà Trà, trên người của ta còn mang theo lá trà, hai hộp." Đông Phương Trà Trà đáp.
Sau đó Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ hỏi lại:
"Còn tiền bối tên là gì?"
"Nhược Thủy Tam Thiên." Nhược Thủy Tam Thiên mở miệng trả lời.
Nhược Thủy Tam Thiên không rõ Đông Phương Trà Trà này tại sao phải nói thêm chuyện mình mang theo hai hộp lá trà, nhưng là cô bé này dáng vẻ dường như không quá thông minh, ai biết được trong đầu nàng chứa cái gì
Có điều, nàng cảm nhận được một loại cảm giác kỳ quái từ trên thân Đông Phương Trà Trà này.
Là thiện ý.
Nàng đối với ác cảm đã nhận biết hết sức rõ ràng, nam nhân trước đó kia đem lại cho nàng một cảm giác rất kỳ lạ, không nhìn ra đối phương là thiện hay ác.
Nhưng Đông Phương Trà Trà này thì khác, nàng có lẽ không đủ thông minh, nhưng nàng quả thật là một viên mỹ ngọc chưa được điêu khắc, hoàn toàn không có tạp chất.
Hơn nữa, nàng ngửi thấy khí tức công đức.
Khí tức này rất yếu ớt, hẳn là đã bị phong ấn.
Nếu như ở bên ngoài nàng chắc chắn không thể nào đoán được, thế nhưng nơi này là địa bàn của nàng, cho nên nàng có thể ngửi thấy được.
Nhất là khi ở gần như vậy.
"Ngươi tấn thăng tam giai lúc nào?" Nhược Thủy Tam Thiên ngửi được, cho bên biết là Trà Trà đã lên tam giai.
"Trước đây mấy ngày, ta còn nhớ rõ. . . à không, ta không nhớ rõ." Đông Phương Trà Trà đột nhiên không nhớ lại nổi tình huống mình độ kiếp ngày đó là như thế nào.
Giống như là nhớ lại thì sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi vậy.
-----
Dịch: MB_Boss